
ưng mà khi yêu ai có thể giải đáp được mọi thứ.
-Tối qua Trình Tuấn gọi điện cho anh, nó bảo sẽ qua Việt Nam đón Nhã Nhã về.
-Nhanh vậy sao?-cô ngẩng đầu tiếc nuối
-Hay là chúng ta sinh một đứa con, tới lúc đó chăm sóc thỏa thích.-anh nửa đùa nửa thật, cũng rất mong chờ
Thừa Tuyết im lặng, trong lòng nổi lên trận chiến đối nghịch.
-Anh không ép em.-anh cười, nụ cười hiền hòa
-Em sẽ suy nghĩ.
Cô bắt anh đợi đã quá lâu rồi, như vậy không bằng với anh, cũng đến lúc cô cần chấp nhận anh.
.
Diệc Thuần quay về công ty bảo hiểm, mấy đồng nghiệp bảo có người tặng hoa cho Diệc Thuần. Bó hoa hồng đỏ tươi được đặt trên bàn.
-Chắc là Nhất Duy rồi.
Diệc Thuần ngồi vào bàn cầm bó hoa lên ngửi.
-Diệc Thuần thật sướng nha, có bạn trai tốt như vậy. Tôi ước có cũng không được.
Mấy đồng nghiệp đua nhau nói những lời ngưỡng mộ Diệc Thuần làm cô không khỏi thẹn thùng mà đỏ mặt.
-Nhân viên Vu.-trưởng phòng đi đến bàn Diệc Thuần
-Có việc gì ạ?-Diệc Thuần vội đứng lên
-Có một khách hàng lớn vừa gọi điện sẽ mua bảo hiểm cho nhân viên của anh ta, số lượng lần này rất lớn, tôi muốn ngày mai cô đi nói chuyện với anh ta.
-Tôi sao?
-Sáng mai 8h cô cứ tới tiệm cafe đối diện tập đoàn Khởi Lạc sẽ gặp được anh ta. Bằng mọi giá cô phải đem bản hợp đồng đó về, có nghe chưa?-trưởng phòng làm mặt nghiêm trọng
-Hả?
Tại sao lại đối diện Khởi Lạc chứ? Không lẽ là Mặc Phong giở trò? Chắc không đâu.
Diệc Thuần lắc đầu nhìn trưởng phòng gật đầu chắc nịch: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
-Không phải sẽ mà là nhất định nghe chưa? Cô phải làm hài lòng khách hàng không được làm mất lòng anh ta.-trưởng phòng lại nhấn mạnh nghiêm giọng căn dặn
-Tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời trưởng phòng.-Diệc Thuần mỉm cười gật đầu chắc nịch lần hai
-Tốt.
Diệc Thuần đợi trưởng phòng đi mới dám ngồi xuống, rốt cục là khách hàng quan trọng cỡ nào vậy lại làm cho trưởng phòng nhất định bắt cô không được đắc tội.
Tầm sáu giờ hơn, trời đã giăng một màu đen, thành phố bắt đầu bật những ánh đèn rực rỡ.
Trời đột ngột đổ cơn mưa, Thừa Tuyết ngồi trong tiệm sách nhìn ngoài trời.
-Chị Thừa Tuyết, bọn em về trước nha.-mấy người phụ việc trong cửa tiệm đều đi về
-Tạm biệt.
Trong cửa tiệm chỉ còn có cô, Thừa Tuyết nhìn ngoài trời mưa vẫn còn to thì thở dài.
Cũng may cô đã gọi điện kêu Trình Ngụy đi đón Nhã Nhã nếu không con bé sẽ phải ngồi đợi rất lâu.
Ngoài trời mưa to, bên vệ đường đối diện một chiếc xe dừng ở đó có vẻ đã lâu, cần gạt nước ô tô vẫn đều đặn gạt qua lại.
Nhậm Tử Phàm híp mắt nhìn Thừa Tuyết ngồi trong cửa tiệm, tận đáy lòng như có tảng đá đè vào.
Hôm nay thành phố chợt đổ cơn mưa, rất muốn hỏi cô có mang ô hay không? Thế nhưng anh lại không thể nói thành lời, bởi vì anh sợ cô trả lời cô không mang, mà anh lại bất lực, giống như anh yêu cô lại không thể đồng hành cùng cô như cô mong muốn.
Cho nên anh chạy xe tới tiệm sách xem xem cô đã về nhà an toàn hay chưa? Khi tới nơi mới biết cô vẫn chưa về, ô cũng không mang theo.
Trời mưa to như vậy chắc sẽ không tạnh ngay, Nhậm Tử Phàm lấy ô từ trong xe mở cửa đi ra ngoài. Chạy qua tiệm sách nhưng không rẽ vào chỉ đứng nép một bên cẩn thận đặt chiếc ô bên cửa sau đó gõ nhẹ vài tiếng.
Thừa Tuyết nghe tiếng gõ cửa nhìn ra cửa kính không thấy ai, hiếu kì đi ra xem.
Lúc cô nhìn xuống mới thấy một chiếc ô đặt bên cửa, nghiêng đầu nhìn xung quanh thì không có ai.
-Là ai đem đến chứ?-Thừa Tuyết cầm ô lên lại xem xem có ai không
Nghĩ một lát thì mỉm cười, có lẽ lại là trò của Trình Ngụy rồi.
-Trình Ngụy, anh mau ra đi.
Trong cơn mưa có một ai đó vì câu nói của cô mà đau lòng.
Cô thấy xung quanh im lặng chỉ có tiếng mưa rơi thì gọi tên Trình Ngụy vài lần vẫn không có ai, nghĩ đoạn chắc anh muốn bày trò gì nữa rồi nên đi vào lấy túi xách đồng thời đóng cửa tiệm lại.
Cô bật ô dáng người nhỏ nhắn che dưới chiếc ô to đi trong làn mưa.
Nhậm Tử Phàm lúc này mới bước ra từ sau bức tường, nhìn bóng lưng cô được chiếc ô che thì môi nâng lên.
Hôm nay trời đổ mưa, anh lại chỉ có thể âm thầm mang ô cho cô. Đáng tiếc cô lại cho là Trình Ngụy đem đến.
Nhậm Tử Phàm quay về Ngự Biệt Uyển người cũng thấm ướt, Viên Hy vẫn đợi anh trong phòng khách thấy anh bước vào vội đi đến giúp anh cởi áo khoác.
-Anh ướt hết rồi, em nhớ có kêu thím Lý để ô trong xe cho anh mà.
-Anh đem nó… anh tưởng không có.-Nhậm Tử Phàm định nói gì đó lại chuyển qua cái khác
Anh nói tiếp: “Anh đi thay đồ.”
Nhậm Tử Phàm bỏ đi lên tầng trên, Viên Hy mày nhíu lại nhận ra anh có chuyện che giấu.
Không lẽ anh đi tìm chị ta? Không phải anh nói giữa bọn họ chấm dứt rồi sao?
Nghĩ tới đây Viên Hy chợt siết chặt chiếc áo vest trong tay nhìn lên lầu.
Nhậm Tử Phàm tắm rửa xong chỉ mặc chiếc áo choàng tắm đi tới tủ kính lấy rượu cùng ly ra uống, Viên Hy cũng vừa hay đi vào.
-Anh, anh không ăn cơm sao?-nhìn ly rượu trên bàn nói tiếp
-Không phải anh cai rượu và thuốc rồi sao? Sao anh lại uống rượu?
-Có những cái không phải cai được tức là sẽ không động tới, qua một thời gian nhất định rồi sẽ sử sụng lại nó thôi.
-Anh… anh đi tìm chị ta phải không?