
mình trở về?
– Xin lỗi, tôi nhiều chuyện, tất cả theo ý của cậu mà làm!
Dean nhìn Diệc Tâm Đồng một cái, hít vào một hơi thật sâu, phải nhanh chóng làm cho cô ấy ròi khỏi nơi này, nơi này đã không an toàn rồi, ở lại đây nhiều một ngày chỉ biết càng nguy hiểm hơn.
CHƯƠNG 129: CÓ ĐIỂM GIỐNG BỮA TỐI DƯỚI NẾN
Diệc Tâm Đồng được Tote sắp xếp vào ở một quán trọ, vị trí quán trọ sát biển, hoàn cảnh nên người.
Sau khi anh ta xử lý tất cả tốt xong, không quên nhắc nhở cô:
– Cô cứ an tâm ở trong này nghỉ ngơi, có gì cần có thể đến sát vách tìm Dean hoặc tôi.
– Cảm ơn! – Cô cảm kích lên tiếng.
Thấy nơi này đã không còn chuyện của mình, Tote lui ra bên ngoài phòng, sau đó giúp cô đóng cửa lại.
Diệc Tâm Đồng đẩy cửa sổ ra, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bởi vì là trời hạ, một luồng khí nóng đập vào mặt, có chút nóng ran, có điều cảnh sắc cũng rất mê người.
Căn phòng cách vách, Dean vừa tắm rửa xong, thay một thân áo choàng tắm màu trắng, ngồi trên ghế sofa nghe lấy thuộc hạ báo cáo.
– Dean, đã giao phó xong xuôi, cô ấy hẳn là nghỉ ngơi rồi!
– Được, cậu đi xuống trước đi! – Anh giơ giơ tay, áo choàng tắm mở rộng lộ ra lồng ngực cường tráng, khiến Tote không dám nhìn thẳng quá mức. Ai nói cơ thể của đàn ông chỉ hấp dẫn phụ nữ? Ít nhất anh không cho là như vậy, người đàn ông ở trước mắt đều sát cả phụ nữ và tư cách của đàn ông, diễn ,đàn lê quý .đôn là đàn ông anh vừa ước ao vừa ghen tỵ!
Thấy anh ta hồi lâu không đi ra ngoài, anh không nhịn được ngẩng đầu kêu lên:
– Còn không đi ra ngoài?
Nhanh chóng hồi hồn, Tote cười ngây ngô một tiếng, sau đó chạy.
Dean rót cho mình một ly rượu, mở Lcd Tv ra, nhàm chán uống rượu. Trước tiên nghỉ ngơi ở đây hai ngày, đợi sau khi cơ thể cô tốt hơn một chút, khuyên cô rời đi.
Quan Hi và Phi Ưng đã đến Nhật Bản, Quan Hi mệt mỏi đến mí mắt đánh nhau, còn Phi Ưng lại tràn đầy tinh thần.
– Này, bây giờ chúng ta phải đi đâu? – Cô dụi mắt hạ thấp cửa sổ xe hỏi.
Anh liếc cô một cái, dường như đang ghét bỏ thể lực của cô:
– Cô đến khách sạn nghỉ ngơi, tôi tìm người!
– Hả? Anh cũng không nghỉ ngơi sao? Còn nữa đã sắp tối, anh đi đâu tìm người vậy? – Quan Hi bĩu môi.
Nhưng anh chỉ bỏ lại một câu:
– Lo tốt cho bản thân cô, đừng cho tôi thêm phiền phức, gặp phải phiền toái, tự mình giải quyết!
Quan Hi giận đến thiếu chút nữa giơ chân, chưa từng thấy qua đàn ông không có phong độ như vậy.
– Được được được, anh đi tìm người đi! Dù sao sống chết của tôi cũng không quan trọng, làm phiền anh đưa Đồng Đồng về! Tôi cảm ơn trời đất lạy cả nhà anh! – Hai tay Quan Hi ôm ngực, dùng giọng điệu tức giận nói với anh.
Phi Ưng nghiêng đầu nhìn cô một cái, mặc dù anh không thích cô gái này, nhưng dầu gì cô ấy cũng là bàn tốt của Đồng Đồng, vừa nghĩ như thế, anh hơi yên tâm.
– Tôi đưa cô đến khách sạn! Cô đợi ở khách sạn, tốt nhất nơi nào cũng đừng đi, chờ tôi tìm được Đồng Đồng sẽ tụ hợp lại với cô ở khách sạn đó!
Quan Hi liếc anh một cái, người đàn ông này có bệnh sao? Âm dương quái gỡ, đối với cô ân cần lại hung dữ.
Dĩ nhiên Phi Ưng không biết trong lòng cô đang phỉ báng anh như vậy, anh đối tốt với cô toàn bộ là vì Đồng Đồng.
*******
Thành phố J, hai vị khách tới biệt thự của Lục Hạo Nam, chính là cha mẹ của Mộ Dung Tuyết. Bọn họ đến thăm con gái, mặc dù Mạc Duy Dương chết đột ngột khiến quan hệ nhà họ Mạc và nhà Mộ Dung phai nhạt, nhưng họ cảm thấy con gái bị kích động mới có thể làm ra loại chuyện đó. Mạc Duy Dương vừa mất đi, hai trưởng bối nhà họ Mạc cũng di cư ra nước ngoài.
Thời gian thoáng một cái đã là một năm rồi, mà ý tứ của họ vẫn không muốn đón con gái về nhà.
Để con gái ở nhà Lục Hạo Nam, thứ nhất có thể để cho hai người bồi dưỡng tình cảm, vả lại hy vọng con gái có thể dưới tình huống không người nào quấy nhiễu, sớm ngày khôi phục bình thường.
Trong một năm nay làm cho họ thấy được Lục Hạo Nam đối với con gái không xa không rời, đồng thời họ đối với Lục Hạo Nam cũng có áy náy. Dù sao hiện tại tinh thần con gái không bình thường, lấy địa vị và diện mạo Lục Hạo Nam ở thành phố J, muốn tìm cô gái xứng đôi với cậu ấy không cần tốn nhiều sức. Nhưng cậu ấy lại không làm như vậy, có thể thấy được cậu ấy là một người đàn ông có thể tin tưởng, giao con gái cho cậu ấy, bọn họ rất yên tâm. Chẳng qua họ không rõ ràng lắm trong lòng Lục Hạo Nam nghĩ như thế nào.
Mộ Dung Thương và phu nhân của mình liếc nhau một cái, nhìn con gái ôm gối ôm ngây ngốc ở một bên, đều lắc đầu thở dài.
Lục Hạo Nam phá vỡ yên lặng trước tiên, kêu lên:
– Bác trai bác gái uống trà đi!
Mộ Dung Thương hiểu có một số lời tất yếu phải nói rõ ràng, tránh cho làm trễ nãi tương lai tốt đẹp của cậu ấy.
– Hiền chất (*), mục đích hôm nay chúng ta tới đây là muốn đưa con gái về nhà!
(*) Hiền chất: một cách xưng hô của người bề trên dùng với người lớp dưới nhỏ hơn thể hiện sự kính trọng.
Lục Hạo Nam sững sờ, ngay sau đó kịp phản ứng:
– Bác trai cảm thấy chỗ nào của cháu làm không được tốt?
Mộ Dung Thương vội xua tay:
– Không phải là cháu làm không tốt mà là làm thật sự quá tốt, tốt đến mức chúng ta c