
ch, cùng chú chó nhỏ chơi cực kỳ vui vẻ.
Cho đến khi phòng khách truyền đến tiếng chuông điện thoại, cô mới nghiêng đầu nhìn sang, vừa lúc Vũ Lạc Trạch xoay người nhận điện thoại.
Diệc Tâm Đồng sờ sờ bộ lông của tiểu Tuyết Cầu, dắt chú chó đi tới hồ bơi.
Sau lưng vang lên giọng Vũ Lạc Trạch:
– Tâm Đồng, có thấy nhàm chán quá không?
Diệc Tâm Đồng dừng bước lại nhìn người đàn ông phía sau, không hiểu nói:
– Có một chút!
– Muốn ra ngoài không? – Anh đi về phía cô, gương mặt tuấn tú cười dịu dàng.
Diệc Tâm Đồng để chú chó nhỏ chơi đùa bên cạnh, hai tay tập thể dục:
– Không biết ra ngoài với ai!
– Anh dẫn em đi chơi?
Diệc Tâm Đồng dừng tập thể dục, ánh mắt sững sờ nhìn thẳng vào anh.
Sau khi thay quần áo xong, cô đi theo anh lên xe.
Đến nơi, anh giúp cô cởi dây an toàn ra, cười nói:
– Lát nữa cho dù em thấy được cái gì, nghe được cái gì, đều phải vờ như không nghe thấy, nhớ, em đi ra ngoài là vì chơi, xuống xe thôi!
Diệc Tâm Đồng còn đang suy nghĩ ý tứ của những lời này, cửa xe đã bị anh mở ra, cô xuống xe, ngẩng đầu nhìn cửa lớn trước mặt.
Anh mang cô tới quán bar? Cô thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Cũng may, khung cảnh của quán bar này rất tốt, người cũng rất ít, vén lên một chuỗi rèm che, cô và anh vào bên trong quán bar.
– Vũ –”
Theo tiếng nói, Diệc Tâm Đồng tò mò nhìn sang.
Chỉ thấy trước quán bar có hai người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi, toàn bộ bọn họ đều nhìn về phía các cô.
Vũ Lạc Trạch cười phất phất tay với mấy người nam nữ kia, coi như là chào hỏi. Sau đó anh nhẹ giọng nói bên tai cô:
– Không cần mất tự nhiên, bọn họ đều là bạn của anh!
Diệc Tâm Đồng gật một cái, khẽ mỉm cười với anh.
Một người đàn ông ngồi trước quầy rượu thay họ rót hai ly rượu mạnh, đưa cho Vũ Lạc Trạch, sau đó ánh mắt nhìn về phía cô, cười nói:
– Vũ, bạn gái à?
Vũ Lạc Trạch nhận lấy một ly rượu mạnh trong đó, sau đó nói với người phục vụ trong quán rượu:
– Đổi một ly thức uống!
Diệc Tâm Đồng ở trước ánh mắt quái dị của người đàn ông, Vũ Lạc Trạch ngồi ở vị trí giữa.
Vũ Lạc Trạch nhận lấy thức uống đưa cho cô, sau đó nhìn về phía người đàn ông nói:
– Không phải bạn gái, là bạn, Diệc Tâm Đồng.
Phương Hằng Trì cười đưa tay của anh ra:
– Em là một cô gái rất xinh đẹp, Phương Hằng trì!
– Chào anh! Diệc Tâm Đồng thẹn thùng vươn tay cẩn thận bắt tay anh.
CHƯƠNG 27: TRONG RƯỢU CÓ BỎ THUỐC
– Chào anh! – Diệc Tâm Đồng rụt rè vươn tay ra thận trọng bắt lấy tay anh ta.
Phương Hằng Trì nhìn Lam Điệp im lặng bên cạnh, thưởng thức ly rượu cười nói:
– Điệp, phụ nữ nên dịu dàng giống như cô ấy vậy, em học được không? Đoán chừng cả đời này cách phần dịu dàng đó hơi xa.
Cô gái được gọi là Lam Điệp hung dữ trừng mắt liếc anh ta một cái, có chút ghen tức hừ lạnh nói:
– Không phải mọi người đàn bà đều cần đàn ông bảo vệ, dịu dàng có thể làm ra cơm ăn sao?
Diệc Tâm Đồng không nhịn được nhìn Lam Điệp nhiều hơn một cái, là một cô gái ăn mặc bình thường, không có dè dặt mà phụ nữ nên có, cá tính hướng ngoại, ánh mắt nhìn cô tràn đầy ý thù địch.
Diệc Tâm Đồng vội quay mặt đi, uống một hớp thức uống trên tay.
Vũ Lạc Trạch vòng tay qua đặt ở phía sau hông cô, giọng rất nhỏ nhẹ hỏi:
– Qúa ngột ngạt sao?
Cô vội ngẩng đầu, đáp lại ánh mắt hỏi thăm của anh, lắc đầu.
Thỉnh thoảng Lam Điệp nhìn về phía họ, giận dỗi uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, sau đó cầm một ly rượu trên quầy bar lên, đi tới bên này.
Lam Điệp đứng lại trước mặt cô, nâng môi đỏ mọng lên, đưa ly rượu tới trước mặt cô, giọng có chút chê cười nói:
– Diệc Tâm Đồng tiểu thư, tôi mời cô… cô phải biết là Vũ rất ít khi đưa phụ nữ tới đây, có thể thấy được trong lòng Vũ cô rất đặc biệt!
Diệc Tâm Đồng nhìn cô ta một cái, lại nhìn Vũ Lạc Trạch, chỉ thấy ánh mắt của anh rơi thẳng vào người Lam Điệp, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, giọng gần như trách cứ nói:
– Điệp, Tâm Đồng không uống được rượu, đem rượu đi đi!
Lam Điệp có chút không vui nhếch khóe miệng:
– Chỉ một ly rượu thôi mà, cũng sẽ không làm tổn hại sức khỏe, cô ấy không uống vậy thì anh uống thay đi!
Cô nhét ly rượu vào tay Vũ Lạc Trạch, sau đó nhìn Diệc Tâm Đồng một cái, cắn môi đi mất.
Lăng Diệu vẫn ngồi một bên uống rượu, giơ cao ly rượu trong tay, cười nói:
– Khó được khi mọi người tụ họp chung một chỗ, cạn ly!
– Cạn. . . . . . – Mấy cái ly chạm vào nhau một cái, cuối cùng phát ra tiếng vang lớn.
Thời gian tiếp theo, Vũ Lạc Trạch và vài người bạn tốt của anh trao đổi chuyện làm ăn cùng nhau, còn lại mình Diệc Tâm Đồng tay cầm ly thức uống, lẳng lặng nghe.
Ngồi gần ba giờ ở quán bar, tất cả mọi người uống đã có chút say, ra khỏi quán bar, Lam Điệp khoác cánh tay Vũ Lạc Trạch, cười yêu kiều nói:
– Vũ, tối nay có thể ở lại với em không?
Cô đã say rượu, bước chân cũng hơi loạn xạ, nhưng tay lại kéo cánh tay Vũ Lạc Trạch rất chặt.
Vũ Lạc Trạch nhìn Diệc Tâm Đồng một cái, kéo tay của cô xuống, nhìn hai bạn tốt phân phó nói:
– Đưa Điệp về, cô ấy hơi say rồi, nhớ, nhất định phải nhìn thấy cô ấy lên xe!
– Được! – Hai bạn tốt nhìn Diệc Tâm Đồng cười cười.
– Cô gái xinh đẹp