
i làm sao rồi! – Cô nhìn ánh mắt kiên định của anh nói.
– Em làm gì?
– Chờ anh ấy khôi phục trí nhớ! – Cô cười chua xót.
Vũ Lạc Trạch kinh ngạc nhìn cô, cô yêu Mạc Duy Dương sao? Nếu không cô sẽ không chờ cậu ấy khôi phục trí nhớ.
*******
Mạc Duy Dương vừa về tới trong nước công việc lập tức bắt đầu lu bù lên, hoàn toàn không coi mình là bệnh nhân, mà anh và Mộ Dung Tuyết chung sống cũng coi như hài hòa. Dù sao Mộ Dung Tuyết cũng là mỹ nữ khó gặp, đính hôn rồi kết hôn với mỹ nữ như vậy, anh cảm thấy không có gì không tốt, cho nên anh nhanh chóng quên mất bộ dạng Diệc Tâm Đồng và Vũ Lạc Trạch.
Mạc Vi Phẩm cảm thấy đây tất cả phát triển quá phù hợp tâm ý của ông rồi, con trai siêng năng, chăm chỉ làm việc, lại đồng ý cử hành hôn lễ với Mộ Dung Tuyết vào tháng sau, không có gì vui vẻ hơn so với điều này.
Mộ Dung Tuyết cũng khá tán thưởng Mạc Duy Dương sau khi mất đi trí nhớ, ít nhất anh sẽ không lại làm khó cô, cũng sẽ không vì Diệc Tâm Đồng mà đối xử với cô lúc lạnh lúc nóng.
Cô cảm thấy cô thích Mạc Duy Dương như vậy, cùng người đàn ông thế này kết hôn, chẳng những có thể giữ địa vị vững chắc của gia tộc, còn có thể được cơ thể tốt như thế.
*******
Thành phố J, một căn biệt thự truyền tới tiếng ném đồ đạc:
– A! Thật khó chịu, giết tôi đi!
Dư Uy chính là vì đau ốm mà giận dữ, Dư Sở vừa nhìn con trai như vậy, trong lòng tràn đầy đau đớn.
Nhưng hắn phái đi đuổi giết Mạc Duy Dương, sát thủ mang tới tin Mạc Duy Dương đã mất trí nhớ, chỉ mất trí nhớ sao có thể tiêu trừ hận ý trong lòng hắn! Đều là lỗi của Mạc Duy Dương, hại con hắn người không giống người!
– Cha, cha giết con đi! Một đao giết con đi! Con khó chịu! Con sống không bằng chết! – Dư Uy đau đến cả khuôn mặt có chút vặn vẹo và biến dạng, hai tay ôm cơ thể dọa người, lăn lộn trên giường.
Dư Sở thật sự không đành lòng con trai mình khổ sở như vậy, từ trong lòng ngực móc ra một lọ thuốc nói:
– Con trai, đây là thuốc, con mau uống đi, sẽ không đau nữa!
Mặt biến thành màu đen của Dư Uy trong nháy mắt hiện lên ánh sáng, đoạt lấy bình thuốc trên tay Dư Sở, đổ thuốc ra, sau đó nhét vào trong miệng, nuốt xuống.
– Cha, cha là thương con nhất! Ách. . . . . . – Đột nhiên hắn thắt cổ của mình, bộ mặt dữ tợn nhìn Dư Sở, ngẹt thở kêu lên – Cha. . . . . . Cha. . . . . . cha. . . . . . cho con uống cái gì? Con. . . . . . con. . . . . . – Hai chân hắn cựa quậy trên giường, tiếp đó quay đầu đi, trong miệng sủi ra bọt mép, trợn to mắt tắt thở.
Dư Sở ôm đầu con khóc nói:
– Con trai, cha muốn giúp con giải thoát khổ sở. Mạc Duy Dương, Ta phải làm cho mày sống không bằng chết! Ta muốn làm cho mày nợ máu trả bằng máu!
*******
Diệc Tâm Đồng tiếp tục ở lại Luân Đôn mấy ngày, sau đó nói với Vũ Lạc Trạch, cô muốn trở về thành phố J, muốn trở về thành phố J tìm một phần công việc nuôi sống mình, cô muốn chuyển ra khỏi biệt thự của Mạc Duy Dương, sau này dựa vào sức lực chính mình làm việc, không muốn làm chim hoàng yến.
Vũ Lạc Trạch cũng hiểu cô không muốn chịu ánh mắt khinh bỉ của cha mẹ Mạc Duy Dương, anh bày tỏ sẽ xử lý xong chuyện làm ăn trong mấy ngày gần đây, rồi đưa cô trở về thành phố J.
Diệc Tâm Đồng bưng ly trà suy nghĩ đến mức quá tập trung, thế nên tay bị nước trà nóng làm nóng, vội bỏ ly trà lại chạy tới phòng bếp.
Vũ Thịnh Thiên tò mò theo tới phòng bếp hỏi:
– Đồng Đồng sao vậy?
Diệc Tâm Đồng lấy tay từ vòi nước ra, đã đỏ lên một mảnh, đau quá.
– Phỏng rồi hả? Đi, chú dẫn cháu đi bôi thuốc! – Ông tự tay kéo cánh tay của cô qua, lại thấy trên cánh tay cô có một khối bớt, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén.
Diệc Tâm Đồng cắn môi, nhịn đau, không hề chú ý tới tầm mắt của ông.
– Trước tiên cháu ngồi xuống đi, chú đi lấy hòm thuốc! – Vũ Thịnh Thiên lên lầu, tìm được cái hòm thuốc thì suy nghĩ của ông vẫn dừng lại trên cái bớt đó.
Suy nghĩ không khỏi quay lại năm đó.
– Anh Thiên, anh xem con gái đáng yêu bao nhiêu, lấy tên gì cho con gái đây? – Một khuôn mặt mỹ lệ mang nụ cười của người mới làm mẹ. Cô đưa tay ôm chặt con gái mới ra đời trong ngực, nhìn về phía Vũ Thịnh Thiên anh tuấn trẻ tuổi bên cạnh.
Vũ Thịnh Thiên ngồi kế bên cô trên giường, đùa với con gái mới lớn chừng bàn tay, cười nói:
– Em thích tên gì?
Cô gái nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nói:
– Vũ Sơ Luyến, tình yêu duy nhất, Thiên anh cảm thấy thế nào?
– Toàn bộ theo em! – Người đàn ông yêu thương ngắt mũi cô gái.
– A, Thiên, anh xem trên cánh tay này của con có cái bớt màu tím!
– Ha ha!
*******
– Mau dẫn Sơ Luyến rời khỏi ngay đi, nơi này nguy hiểm!
– Thiên, anh không cần bỏ lại em! Em muốn đi cùng với anh!
– Chớ tùy hứng, đi mau, nơi này rất nguy hiểm!
Trong phòng, hai người vẫn còn đang lôi kéo, chỉ nghe được bên ngoài phòng truyền đến một tiếng súng, ngay sau đó cô gái ôm con trong ngực ngã trên mặt đất, Vũ Thịnh Thiên rút súng ra, bắn ra ngoài cửa mấy phát, lại giấu người phụ nữ thân yêu và con gái vào đáy giường, mở cửa xông ra ngoài.
Một giờ sau, một đứa bé xinh đẹp từ đáy giường bò ra, người đi vào nhặt đứa bé lên ôm rời đi.
Vũ Thịnh