
ời ta cảm thấy không thoải mái.
Người đàn ông phun khói từ thuốc lá trên tay, cười nói:
– Đương nhiên, chúng tôi là người được Mạc thiếu gia tin tưởng nhất, xin tiểu thư đi với tôi một chuyến, Mạc thiếu gia cần gặp cô gấp!
Người đàn ông ra một ánh mắt, mấy tên khác tiến lên dùng cánh tay móc lấy cánh tay cô, lôi cô vào chiếc xe hơi màu đen kia.
Cô giãy giụa kêu lên:
– Không cần, tôi không muốn đi gặp anh ta!
Anh đã đuổi cô ra khỏi biệt thự, sao lại muốn gặp cô đây? Trực giác nói cho cô biết, mấy người đàn ông này chắc chắn không phải là thuộc hạ của Mạc Duy Dương, vậy bọn họ là ai?
“Thịch!” Bị ném vào trong xe, Diệc Tâm Đồng bị mấy tên vừa lên xe phía sau gắt gao đè chặt. Con chó nhỏ co rúc ở trong ngực cô, phát ra tiếng sợ hãi nức nở nghẹn ngào. Diệc Tâm Đồng lo lắng siết chặt ngón tay.
Xe đi thẳng về đường phía trước, cho đến khi vào một nhà máy bỏ hoang, xe dừng hẳn lại, cô bị đẩy xuống xe.
Ánh sáng của nhà máy bỏ hoang hết sức u ám, cô thấp thoáng thấy một người đàn ông trên miệng ngậm thuốc lá, hai chân dang ra giẫm trên một cái lốp xe hư, trong tay đang thưởng thức hai quả cầu sắt, chậm rãi nhả ra một vòng khói từ miệng.
Những tên đàn ông đứng xung quanh cô cùng kêu lên:
– Cửu gia, đã mang người tới!
– A, xác định cô ta chính là cô bé cô nhi Mạc Duy Dương nhận nuôi năm năm? -Giọng nói trầm thấp vang lên, ánh mắt giống như mũi tên bắn về phía cô, làm cô rùng mình một cái.
Ánh mắt người đàn ông này quá mức sắc bén và tàn nhẫn, khiến cô không tự giác nghĩ đến xã hội đen.
– Xin Cửu gia yên tâm, khẳng định người không có vấn đề gì! – Tên thuộc hạ vỗ ngực bảo đảm.
– Làm rất tốt! – Người đàn ông tán thưởng vứt bỏ tàn thuốc, đứng dậy đi tới trước mặt cô, duỗi tay ra, chuẩn xác giữ chặt cằm cô, dùng sức nắm, cười to nói – Ha ha, quả nhiên là mỹ nhân còn non nớt, không trách được Mạc Duy Dương có thể nuôi dưỡng bên cạnh năm năm, lần này nhất định phải khiến Mạc Duy Dương nếm thử một chút mùi vị bị người khác trừng trị, lập tức liên lạc với Mạc Duy Dương!
– Dạ Cửu gia!
– Không nên dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, muốn trách thì trách em là người bên cạnh Mạc Duy Dương, yên tâm, người tôi muốn đối phó là Mạc Duy Dương, mà em chỉ là con cờ để dẫn dụ hắn tới! Người đâu dẫn cô ta vào trong, trông coi cho thật kỹ! – Người đàn ông dùng sức hất cằm của cô ra, vung tay lên, lạnh giọng ra lệnh.
– Ta nghĩ các ngươi nhất định trăm vội một cuộc! Mạc Duy Dương sẽ không vì một cô nhi như ta mà ngu ngốc chạy đến đây chịu chết! – Cô ra sức giãy giụa, lo lắng hét lớn.
– Cô câm miệng cho tôi, kéo xuống cho ta! – Người đàn ông hai mắt trừng to, không vui phân phó thuộc hạ của mình.
– Buông tay! Không được đụng vào ta!
CHƯƠNG 11: ĐÚNG HẸN MÀ ĐẾN
Thuộc hạ gõ cửa phòng làm việc của Mạc Duy Dương một cái, sau đó đi vào.
– Mạc thiếu gia, điện thoại của người, hơn nữa còn là Dư Cửu gọi, theo thuộc hạ thấy thì không phải chuyện gì tốt! – Thuộc hạ đi theo bên cạnh anh nhiều năm, chân thật nhắc nhở.
– A? – Mạc Duy Dương nhận lấy điện thoại di động trên tay cậu ta, ngón tay gảy nhẹ mặt bàn làm việc, cười lạnh nói – Cửu gia tìm Mạc mỗ có chuyện gì? (không tìm được từ thay thế “Mạc mỗ”)
– Mạc Duy Dương, đã lâu không gặp! – Dư Cửu cầm cái bật lửa trong tay, vừa mở nắp nói.
– Có lời gì cứ việc nói thẳng, tôi nghĩ Cửu gia cũng bận rộn rất nhiều chuyện phải không? – Mạc Duy Dương châm chọc nói.
– Ha ha, Mạc Duy Dương, mày cho rằng cướp đoạt được đường làm ăn của tao thì tao sẽ không còn cách nào sao? – Dư Cửu hả hê cười to nói.
Mạc Duy Dương nhíu mày rậm, hừ lạnh nói:
– Nghe giọng điệu Cửu gia, chắc đã nghĩ ra biện pháp đối phó với tôi rồi chứ?
Dư Cửu đập bể cái bật lửa, giọng điệu hung ác nói:
– Mạc Duy Dương, nhất định mày không ngờ tới bây giờ con bé mồ côi của mày đang trong tay của tao chứ?
Gương mặt tuấn tú của Mạc Duy Dương khẽ xuất hiện thay đổi, ngón tay hơi dùng lực nắm lại, trong mắt thoáng qua một tia ánh sáng bén nhọn, khóe miệng nhếch lên điềm tĩnh hỏi:
– Ngươi bắt cô ấy?
– Tao đây không gọi là bắt, tao chỉ phái người đi mời, không ngờ tuyệt đại tổng giám đốc còn có chứng yêu thích trẻ con. Con bé kia vừa nhìn đã biết vẫn chưa bị mở qua, dáng vẻ thanh thuần này đúng thật là làm người ta muốn đè ở phía dưới. Tuyệt đại tổng giám đốc, mày chắc hẵn cũng muốn nhìn thấy bộ dạng cô ta nằm dưới thân tao thở gấp! – Trong lòng Dư Cửu rất hả hê mà cười nói.
“Mạc Duy Dương, tao không tin, mày sẽ bỏ mặc mỹ nhân!” – Trong lòng Dư Cửu ngầm nói.
Một tay Mạc Duy Dương nghịch gạt tàn thuốc, giọng nói bình tĩnh cười nói:
– Cửu gia muốn như thế nào?
– Mạc Duy Dương, mày *** đem mảnh đất nhả ra cho tao, nếu không lão tử đem con bé kia trước diệt sau giết. – Cửu gia một cước đá văng cái ghế, lớn tiếng mắng.
– Tôi sẽ tặng lại hợp đồng! Nhưng trước đó, tôi muốn xác định người của tôi không có việc gì! – Mạc Duy Dương nhướng mày lên, xương ngón tay nắm chặt lại rất rõ, bình tĩnh nói.
– Cái này thì không vấn đề gì! Mang con bé kia ra ngoài cho ta!” Dư Cửu đôi phân phó với thuộc hạ sau lưng.
Diệc Tâm Đồng bị mấy tên