
ơn nữa em chỉ phải đi khiêu vũ, cũng không làm người tiếp khách. Em dựa vào sức lao động làm việc, em không cảm thấy hành động của em có bôi nhọ danh tiếng trường học!
Chủ nhiệm liếc cô một cái, bất đắc dĩ nói:
– Trường học quyết định đối với em phải . . . . .
Diệc Tâm Đồng không nghe thấy hai chữ phía sau của ông, cũng đại khái có thể đoán ra hai chữ kia là gì rồi, thôi học phải không? Cô gượng cười nói:
– Chủ nhiệm, em biết rồi, em sẽ mang đồ của mình đi, rời khỏi trường học!
Kính cẩn khom người chào ông xong, Diệc Tâm Đồng ưỡn thẳng lưng xoay người đi khỏi trước mặt ông, nước mắt cũng ở một giây kế tiếp rơi xuống. Nghỉ học đã rồi, ngay cả công việc cô cũng không có, còn có cái gì khổ sở hơn đây!
Cô lấy mu bàn tay lau lau nước mắt trên mặt, nhét sách của mình vào bên trong một thùng giấy con. Ôm thùng giấy đi tới cửa, cửa lại bị hai nữ sinh bá chiếm, cô lễ độ kêu lên:
– Xin nhường lối cho!
– Nhường cái gì mà nhường? Chẳng lẽ cô không biết đi qua sao? Ha ha! Ngay cả múa cột khó khăn mà cũng có thể biểu diễn bình thường thành thạo như vậy, chui qua cánh cửa cũng không thành vấn đề chứ? – Nữ sinh đắc ý hả hê cười to nói với cô.
Một nữ sinh khác che miệng cười:
– Đúng đó! Chui qua đi!
Diệc Tâm Đồng nhìn rõ là các cô cố ý, cố ý làm nhục cô. Cô còn chưa mềm yếu đến chui qua cửa, cô dùng thùng giấy đụng vào hai nữ sinh này, biến mất trước mặt họ.
– Chảnh cái gì mà chảnh, một vũ nữ, một vũ nữ bất kỳ đàn ông nào cũng có thể lên!
Diệc Tâm Đồng hít nước mắt vào trong miệng, cũng không quay đầu lại ra khỏi trường.
Rốt cuộc đã tới nơi không có ai biết cô, để thùng giấy xuống, che môi nghẹn ngào mà khóc lên.
Một cái bóng to dài đã nhìn chăm chú cô rất lâu rồi, cho đến khi ngồi xổm trên mặt đất, anh mới đẩy cửa xe ra bước xuống, đi tới trước mặt của cô, từ trong lòng ngực lấy khăn tay ra nói:
– Khóc đủ chưa?
Diệc Tâm Đồng ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu, môi méo đi, nhặt thùng giấy trên đất lên, không nói lời gì quay đầu đi, lại bị anh đuổi theo, một phát bắt được bàn tay.
Mạc Duy Dương nhét khăn tay vào trong tay cô, ánh mắt nhìn về phía thùng giấy trên tay cô, nâng môi nói:
– Bị trường học đuổi học rồi hả?
Diệc Tâm Đồng hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, anh còn có mặt mũi hỏi cô, nếu như không phải cha anh chạy tới Mị Ảnh gây chuyện, cô cũng sẽ không trở thành vũ nữ nổi tiếng. Hất khăn tay trên tay ra, mạnh mẽ nói:
– Cách xa tôi một chút! Tôi không muốn nhìn thấy anh!
Cánh tay dài của anh duỗi một cái, cô bị vây trong ngực, bất luận cô giãy giụa thế nào cô cũng trốn không thoát khỏi cánh tay của anh, điểm này làm cô rất ảo não, cuối cùng dừng giãy giụa lại, nhìn anh chằm chằm.
– Thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết chủ tịch sẽ chạy đến Mị Ảnh gây chuyện! Anh nghiêng đầu rất lúng túng nói xin lỗi.
– Thật đúng là phải cảm tạ người cha vĩ đại của anh, làm cho tôi thành vũ nữ nổi tiếng, hiện tại chỉ cần tôi vừa đứng ở hộp đêm, sẽ có vô số đàn ông thưởng cho tôi!
Anh biết cô đang nói mát, lần này quả thật Mạc Vi Phẩm làm có phần quá mức.
– Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, ông ấy đã bảo đảm với tôi! – Ánh mắt của anh nhàn nhạt lướt qua khuôn mặt của cô, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi mắt xinh đẹp.
– Thật sao? Vậy tôi đây thật đúng là nên cảm tạ các người nhân từ, lại có thể dễ dàng bỏ qua cho một cô nhi như tôi! – Cô cúi đầu lén lau nước mắt trong mắt.
– Đưa đồ cho tôi đi! – Anh chỉ chỉ thùng giấy trong ngực cô.
– Không cần!
Anh trực tiếp đoạt lấy thùng giấy trên tay cô, ra lệnh với cô:
– Lên xe, nếu như em muốn học tập, tôi có thể mời gia sư giúp em!
Diệc Tâm Đồng biết anh vì cảm thấy áy náy mới có thể tốt như vậy đối với cô, nhưng cô không cần, cô không muốn trở thành khí đối tượng mọi phỉ nhổ, càng không muốn bị Mạc Vi Phẩm tát.
– Mạc thiếu gia! – Cô gọi anh.
Anh quay đầu lại hỏi:
– Sao vậy?
– Anh thật sự không nhớ tôi một chút nào sao? Một chút ấn tượng cũng không có sao? – Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn anh hỏi.
Đôi mắt anh né tránh, bỗng nhiên nhếch môi cười nói:
– Rất quan trọng sao?
– Đúng, rất quan trọng! – Hốc mắt cô lại bắt đầu đỏ.
– Được, tôi nhớ kỹ rồi! – Anh xoay người, trên mặt có một chút biểu cảm ảm đạm.
Cô che miệng khóc.
************
– Đây là đồ của em sao? – Anh xách theo một mớ túi lộn xộn để ở bên chân của cô.
Cô cúi đầu nhìn, là những tập tranh cô giữ gìn lúc trước khi ở biệt thự của anh, còn có cả barbie của cô. Cô cười vui vẻ, thì ra anh không hề vứt bỏ đồ của cô, mà thay cô giữ rất tốt, cô có chút vui mừng cười nói:
– Cảm ơn!
– Cuối tuần là sinh nhật mười tám tuổi của em? – Anh ngồi ở trên ghế sofa cạnh cô, hai chân bắt chéo hỏi.
– Uh. . . . . . làm sao anh biết? – Mắt cô sáng lên, hưng phấn hỏi – Anh khôi phục trí nhớ? – Chỉ có Mạc thiếu gia mới có thể nhớ sinh nhật của cô, một giây tiếp theo, nụ cười của cô cứng lại vì câu nói của anh.
– Trong nhật ký của em có nói! – Anh chỉ chỉ nhật ký trong túi, lắc đầu một cái.
– Anh xem nhật ký của tôi?
– Uh, xem một chút, vừa khéo nhìn thấy ngày sinh nhật em ghi trên đó.
– Sinh