
rõ ràng một chút thì Phương Chấn Đông đã đứng lên, đi tới cạnh cửa sổ, châm điếu thuốc, hút một hơi, sau đó mới quay đầu lại:
“Lão Phùng, bộ phận nhà khách của chúng ta có thể sắp xếp một người vào nữa không?”
Phùng Chính Ủy hơi sững sờ, phải nói nhà khách của bọn họ nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, mấy ngàn người, thân nhân cũng có nên nhà khách không thể thiếu.
Bởi vì sống dễ dàng, bình thường để chăm sóc những binh lính này đều là người nhà. Mà loại cửa sau này cũng không phải không có người từng bước qua, nhưng hai người cũng không để dễ dàng.
Năm ngoái, Lý tham mưu của Sư Đoàn nói: “Sắp xếp cho thân thích vào hậu cần của Trung Đoàn đều đụng phải cái đinh là Phương Chấn Đông. ” Lão Phùng rõ ràng, Phương Chấn Đông tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ nói đến điều này.
Nghĩ một chút, liền đoán được:
“Cậu muốn sắp xếp cho người nhà Lưu Thiết Quân?”
Lão Phùng tất nhiên cũng biết Lưu Thiết Quân, lúc đầu cũng cùng trong một đơn vị. Một con người khỏe mạnh như vậy gặp phải hoàn cảnh như thế này khiến mỗi lần nghĩ tới không khỏi chua xót. Bản lĩnh thì có nhưng vì kém trình độ văn hóa nên ở trong quân đội, để có thể có tiếng nói thì phải liều mạng. Mà giờ liều mạng thì trở thành người tàn tật, trên có bố mẹ già, dưới có con nhỏ, còn vợ đang ở nông thôn toàn bộ chỉ trông vào anh mà sống. Nhìn vào cũng có thể biết cuộc sống hiện tại của anh khó khăn như thế nào.
Phương Chấn Đông nói:
“Tôi đã hỏi người ta, với tình huống như vậy thì cao nhất cũng chỉ hơn một vạn tiền trợ cấp, mà với thương tật của anh ấy cũng chỉ bằng một phần ba số trên. Anh cũng biết là về phần hỗ trợ này chẳng thấm tháp gì đối với gia đình anh ấy, nếu theo sắp xếp mà về quê thì quê anh ấy cũng chỉ là một huyện nghèo ở miền núi thì nói chính xác ra ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Không bằng đưa gia đình anh ấy đến đây, Lưu Thiết Quân giúp đỡ huấn luyện tân binh coi như ngoài danh ngạch, với khả năng của anh ấy thì có thừa, tuy chân không tiện lắm nhưng cũng không đáng ngại. Vợ anh ấy thì đưa vào chỗ hậu cần, con cái thì cho theo học trường của Sư Đoàn chúng ta. Chắc tôi phải lên gặp cấp trên một chuyến.”
Lão Phùng thở dài, lần này có thể thành công, tuy nói Phương Chấn Đông có thể nhờ được bất kỳ ai nhưng mặt lãnh mặt đen kia đã khi nào hạ mình xin người ta? Hôm nay vì Lưu Thiết Quân có thể tính là ngoại lệ.
Suy nghĩ một lát rồi chợt nhận ra đã bị anh ta đánh trống lảng sang chuyện khác, mới vừa rồi còn rõ ràng nói về vấn đề cá nhân sao lại có Lưu Thiết Quân nhảy vào đây?
Nhưng trong đầu lại nghĩ lại, Lão Phùng đã an tâm, lúc này anh ta hoàn toàn khác trước, lần trước tuy là kết hôn nhưng chẳng thấy anh ta có biểu cảm gì. Lúc này còn chưa rõ thế nào nhưng vừa nhắc tới con gái nhà người ta thì khuôn mặt đen ngàn năm kia không tự giác trở nên thân thiện không ít, trong mắt đầy vẻ nhu hòa, chậc chậc!
Lão Phùng không khỏi phủi phủi da gà trên tay mình, cái người này từ sắt đá đã trở nên nhu tình, thật không phải là người bình thường có thể làm được. Vì thế khiến lão càng thêm tò mò, rốt cuộc là tiên nữ nơi nào có thể khiến cho cục sắt như Phương Đoàn Trưởng của bọn họ động lòng rồi?
Bình thường các nữ binh đoàn văn công tới ngay cả liếc mắt cũng không thèm. Người ta vội vàng đến đây, cái miệng nhỏ nhắn mở miệng một thủ trưởng, hai thủ trưởng khiến đến cả lão cũng thấy động đậy mà tên kia vẫn lạnh lùng như cũ. Như là các cô này đang nợ tiền anh ta vậy.
Mấy năm trước còn có chuyện li kỳ hơn, cô gái nhỏ mới vào đoàn văn công đến tìm anh, vừa tới cửa thấy anh hò hét cấp dưới làm cô sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, trong mắt còn ngân ngấn lệ.
Sau lại Sư Trưởng của bọn họ cũng nói:
“Tiểu Phương à, đối xử với kẻ địch giống như ngày đông giá rét thì không sai, nhưng đối đãi đồng chí, hơn nữa là đồng chí nhỏ ở đoàn văn công mới vào phải như mùa đông ấm áp à!”
Chương 09
Chương 9
“Mày thật là, đống đồ này mà cũng mang hết lên đây được, hơi bị nặng đó!”
Mộ Phong cầm chén trà trong tay tựa vào ban công ngắm nhìn một mảnh xanh biếc ở bên ngoài, ở giữa mùa đông khiến lòng người không tự chủ mà ấm lại.
Hàn Dẫn Tố nhớ tới hôm đó rồi buột miệng:
“Phương Chấn Đông mang đến.”
“Phương Chấn Đông? Là ai?”
Hai mắt Mộ Phong nhất thời trợn to, như hai đèn pha quan sát cô gái trước mặt này. Tuy nói kết hôn rồi lại ly hôn nhưng không thể không nói, đúng là người mỹ miều mềm mại như nước, thu hút người khác vô cùng.
Ban đầu lúc cô vào học ở viện mỹ thuật đã gây ra một trận sóng gió, chỉ tiếc lúc đó cô quá bận rộn, hơn nữa lại thích sống một mình, cũng không tham gia vào hoạt động trường lớp gì cả, vô cùng không thích sống chung, lại rất xinh đẹp nên vô tình bị các cô gái khác không thích kết bạn và ghen tị. Vì thế cô bị cô lập.
Mộ Phong ở cùng phòng với Hàn Dẫn Tố trong ký túc xá, hơn nửa năm cũng không thể nào nói chuyện cùng nhau. Hai người thân nhau được cũng vì Mộ Phong chủ động kết giao mà thôi.
Vừa lúc đi căn tin liền để quên ví trên bàn, may vừa lúc Hàn Dẫn Tố nhặt được, khi đó Mộ Phong cũng bận rộn đi làm, khuya muộn mới trở lại ký túc xá. Lúc về H