
g Nam thở dài:
“Thật ra thì tôi đề nghị hai người trước hết đi đăng ký đi, tạm thời giấu gia đình, sau khi đăng ký rồi cha mẹ có ý kiến gì thì cũng đã muộn rồi. Cô cảm thấy thế nào?”
Hàn Dẫn Tố chậm rãi lắc đầu, kết hôn cũng phải là chuyện riêng của mìnhc cô và Phương Chấn Đông. Nếu không có lời chúc phúc của người thân cô không có dũng khí gả cho anh, nói cô tính toán cũng đúng mà bảo cô lắm chuyện cũng không sai.
Có hôn nhân lần đầu thất bại, cô vốn định đời này sẽ sống một mình nào ngờ lại gặp anh. Cô cũng thích anh, cũng muốn gả cho anh nhưng cô lại càng hy vọng hôn nhân của họ là được người khác chúc phúc. Nếu như Phương Gia không chấp nhận người con dâu như cô thì cho dù cô có gả được cho anh thì cô cũng không yên tâm thoải mái mà sống hạnh phúc. Dù sao vết xe đổ Trịnh Vĩ vẫn còn đó.
Phương Nam cũng biết lời đề nghị của mình không ổn chút nào nhưng nếu không qua được cửa ải quan trọng thì lời đề nghị này cũng không thể làm được. Hơn nữa không có cha gật đầu có muốn đi đăng ký cũng khó. Hơi trầm ngâm mộyt chút rồi mới nói:
“Chắc là cô không biết cha tôi và anh ấy vẫn đang có khúc mắc. Năm đó anh muốn đi nhập ngũ nhưng cha không đồng ý trực tiếp mà tuyên bố: “Nếu anh muốn vào quân đội thì không được nói về nhà mình, tự mình chịu đựng lấy”, anh ấy đơn giản là bước đi không thèm quay đầu, tự dựa vào năng lực của mình mà tiến lên. Địa vị ngày hôm nay là dùng mồ hôi và máu của anh để đổi lấy. Cha rất lấy làm kiêu ngạo và tự hào tuy nhiên khúc mắc thì vẫn là khúc mắc. Anh ấy và cha đều cố chấp như nhau, tôi sợ là vì chuyện của hai người mà hai người họ lại đối đầu. Tôi nghĩ lời của hai người họ mặc dù không lọt tai nhưng tối thiểu không nên quá cứng rắn.”
Hàn Dẫn Tố hiểu lời của Phương Nam nói với cô vì sao lại nói nhiều như vậy là vì muốn cô chuẩn bị tâm lý. Hôn sự của cô và Phương Chấn Đông chắc chắn sẽ mang đến sóng gió lớn cho Phương gia, cha mẹ anh nhất định sẽ phản đối và chắc sẽ không nhẹ nhàng như lời Phương Nam nói.
Nói thật, Hàn Dẫn Tố rất thấp thỏm, chính cô cũng không biết mình có qua được cửa ải này hay không. Cái loại thấp thỏm rối rắm này làm lòng cô càng thêm nóng nảy hỗn loạn.
Mặc dù như vậy nhưng ở trước mặt anh cô che giấu rất tốt. Vừa vào tháng tư nhiệm vụ huấn luyện của Tăng Cường Đoàn càng chặt, Phương Chấn Đông không thể rời khỏi được cho nên sẽ bảo lính cần vụ Tiểu Lưu cứ mỗi chủ nhật sẽ đến đón cô.
Hàn Dẫn Tố cũng chân chính dung nhập vào cuộc sống của anh. Mặc dù anh rất bận, mặc dù khi cô vào Đoàn Tăng cường vào ban ngày sẽ không thấy bóng dáng anh, thậm chí cả ban đêm trở lại ăn cơm cũng đã rất khuya rồi nhưng Phùng Chính Ủy, chồng của Khưu Thục Trinh đã từng nói với cô:
“Làm vợ lính sẽ phải học thói quen chờ đợi, nghe gọi chị dâu thì rất dễ nghe nhưng gánh được nó trên vai thì không dễ dàng như vậy.”
Hàn Dẫn Tố ngược lại rất thích ở Đoàn Tăng Cường, thời gian ở cùng anh mặc dù rất ít nhưng vào buổi tối có thể ở cùng nhau. Mặc kệ là triền miên đến tận cùng hay là chỉ cần tựa vào ngực anh cô cũng đã có cảm giác vô cùng hạnh phúc, vô cùng quý trọng.
Cô hoàn toàn mở rộng lòng mình để hiểu anh khiến cho Phương Chấn Đông cảm thấy càng ngưỡng mộ và thương tiếc cô. Anh luôn tận lực xử lý xong công việc sớm một chút để nhanh chóng trở về cùng cô vợ nhỏ ăn bữa tối đơn giản vì anh không thể chịu đựng được cảm giác nhìn thấy cô chờ anh bên bàn cơm, anh sẽ đau lòng.
Mỗi thứ hai đến vừa mới đưa cô đi anh lại bắt đầu nhớ cô. Đến chủ nhật lại bắt đầu không yên lòng luôn không nhịn được mà nhìn đồng hồ không thèm để ý đến ánh mắt giễu cợt của Lão Phùng.
Mỗi tuần hai ngày gặp nhau bắt đầu khiến anh cảm thấy chưa đủ, anh muốn mỗi đêm phải được ôm cô vợ nhỏ của mình. Chỉ cần bước vào cửa có thể ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc, thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô đang bận rộn thì đó mới là gia đình của anh. Có cô trong gia đình, một gia đình hạnh phúc và ấm áp.
Chương 42
Chương 42
Phương Chấn Đông đặt bát cơm trong tay xuống ngẩng đầu lên nhìn cô vợ nhỏ của anh. Hôm nay anh lại về muộn, mặc dù anh tận lực muốn chạy về sớm nhưng vẫn chậm giờ cơm. Hàn Dẫn Tố đã ăn rồi nhưng vẫn bày món ăn nóng lên bàn và ngồi cùng bàn nhìn anh ăn rồi thỉnh thoảng lại gắp cho anh, múc canh cho anh luôn tay.
Trong lòng anh nóng lên, chỉ cần vào nhà mà trong nhà có vợ là cũng đủ khiến trong lòng lan ra tận bên ngoài đều thỏa mãn. Cô dịu dàng động lòng người làm anh hận không thể đem cô khảm vào trong ngực mình không cho cô thoát ra được. Đáng tiếc sáng sớm ngày mai cô lại phải đi.
Sắc mặt anh chợt tối lại, cô lại đi chính là một lần nữa chia cách:
“Tố Tố, chuyện lần trước anh nói với em, em suy nghĩ thế nào?”
Phương Chấn Đông không nhịn được nói đến vấn đề quan trọng, chuyện bắt cô từ chức không biết anh đã nói bao nhiêu lần nhưng cô gái nhỏ bình thường thì dịu dàng như thế này lại khiến anh phải kéo dài đến tận bây giờ. Không chịu nói là đồng ý, cũng không nói là không đồng ý cứ kéo dài như chuyện đăng ký kết hôn, thoáng cái đã một tháng trôi qua mà cô vẫn không chịu đồng ý.
Báo cáo kết hôn của an