Duck hunt
Say đắm một nàng mèo

Say đắm một nàng mèo

Tác giả: Một Nửa Linh Hồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322593

Bình chọn: 7.00/10/259 lượt.

thật đã gặp phải mỹ nhân đang tắm, tiếc rằng, đó chỉ là tên đại biến thái.

Cô không thể đắc tội với hắn, vì người này là chủ nhân của mèo, người nắm quyền sinh sát của cô, dù rằng trong long cô vẫn luôn mang tư tưởng không khuất phục quyền uy, nhưng kẻ biết điều mới là hào kiệt, ít ra cô vẫn còn hiểu được chút thường thức này.

“Nhóc con, hình như mi đang nổi giận à.” Nhóc con dùng ánh mắt để lườm y, bộ dạng tức tối mà không dám thể hiện ra, đã khiến y nảy ra tâm trạng muốn trêu đùa nó. Tiếp xúc với nó, y phát hiện bản thân rất khó duy trì tâm trạng lạnh lung, cũng có thể vì nó không phải là con người, nên bớt đi sự đề phòng và cảnh giác cần thiết.

“Meo meo! ” Ôn Tâm ngẩng cao cái đầu nhỏ nhắn, vờ kêu vài tiếng cho vừa lòng hắn.

“Người giận dữ là ta mới đúng, mi cào ta bị thương rồi, ta còn chưa trách mi nữa là.” Y không kìm lòng nổi muốn trêu chọc nó một phen, dường như nó nghe hiểu tiếng người, cách nghĩ của nó hoàn toàn thể hiện rõ trên nét mặt, thái độ đó rõ rang là nụ cười miễn cưỡng.

“Lỡ sau này ta tuyệt tử tuyệt tôn, có phải mi sẽ chịu trách nhiệm không? ”

Ôn Tâm trợn mắt lườm hắn, quay đầu bước vào nằm xuống trong một góc tường, cơ thể nhỏ nhắn cuộn tròn lại, đôi vuốt ôm đầu, cố gắng bịt lỗ tai lại, rõ ràng là không muốn để ý đến hắn nữa.

“Thế nào? Không thèm đếm xỉa ta à? ” Nam Cung Cẩm vừa tức giận vừa buồn cười, gõ nhẹ lên đỉnh đầu nó, sau đó dùng sức kéo đuôi nó, chọc cho nó giận.

Tên đại biến thái này đúng là cố ý mà, Ôn Tâm căm hận nghĩ, trong lòng cứ nhắc nhở bản thân, đừng tức giận, không được tức giận, bụng dạ rộng lượng lên nào

Phù, thở một hơi xong, bất chợt cơ thể cô bị người ta dùng sức lắc lư, xương cốt khắp người như sắp rớt ra ngoài, trong chốc lát lông mèo rơi lả chã, bao tử như bị lộn tùng phèo.

Á á á

Điên rồi! Tên này điên thật rồi! Muốn chọc cho cô chết thì cũng đừng dùng cách này chứ!

Cô hết chịu nổi rồi!!!

Ôn Tâm đã bị chọc cho điên tiết lên rồi, cặp mắt giận dữ nhìn Nam Cung Cẩm, chỉ thấy hắn đang cười khoái chí, ánh mắt dường như đang nói “Nào! Tới đây trả thù ta đi! ” Máu trong người Ôn Tâm bị cơn giận đốt cháy, phút chốc đã dâng trào cả lên.

Đối phó với người dữ tợn thì phải hung hãn hơn hắn; đối phó với kẻ đê tiện thì phải đê tiện hơn hắn; đối phó với người phóng khoáng thì phải phóng khoáng hơn hắn, đối phó với tên đẹp trai thì phải….hủy hoại dung nhan hắn!

Cô dùng hết sức trừng mắt nhìn hắn gầm gừ, “Đại biến thái Nam Cung Cẩm! Ngươi muốn chơi chứ gì? Được! Ta chơi với ngươi! ”

Nam Cung Cẩm làm sao nghe hiểu tiếng mèo, nhưng Ôn Tâm mặc kệ, không nói lời thứ hai, chỉ nghĩ tới việc vồ thẳng vào cào nát gương mặt xinh đẹp đó.

“Meo meo! ” Cùng với tiếng kêu thảm thiết, Ôn Tâm té bịch xuống đất, té đập mặt, có thể nói là thảm không nhìn nổi. Cái mặt của ta….

Nam Cung Cẩm cười to một cách không khác sáo, “Hahaha! Nhóc con, thì ra mi muốn ám sát ta à, đáng tiếc đáng tiếc. ”

Ôn Tâm lửa giận hừng hực, hận đến muốn cắn hắn. Cả đời cô chưa bao giờ thảm bại như vậy! Nhìn phía trước đã thấy ghét cả phía sau, nhìn bộ ngực hắn đã hận cả mông hắn!

“Mi thật thú vị.” Lời y vừa dứt, lập tức nhận được ánh mắt giết người toát ra từ trên người nhóc con này, nếu ánh mắt có thể giết người, ngay khoảnh khắc này, y chắc chắn đã bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không toàn thây rồi.

Thú vị! Thú vị thật! Thần thái sôi sục, ánh mắt nảy lửa, y chưa hề nhìn thấy loài động vật nào có linh tính như vậy, trước giờ sao y không nhận ra nhỉ? Mèo lười cuối cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu sống chung với nó, nhất định sẽ không buồn chán nữa.

Bỗng nhiên, đầu y lóe lên ý nghĩ, có một ý kiến hay—–

“Khụ khụ!” Y kê nắm đấm vào bờ môi, vờ ho khan hai tiếng, sau đó ung dung đi đến phía trước con mèo, khom người xuống, nở nụ cười dịu dàng với nó, “Nhóc con, mi cứ ở lại đây nhé, ta sẽ chăm sóc i thật tốt” nét mặt hiền từ. dường như đang đảm bảo với nó, đây tuyệt đối không phải là ý niệm hứng chí nhất thời của y, nhưng một nụ cười gian xảo nơi khóe môi chớm nở rồi biến mất ngay.

Trời ơi! Trợn tròn mắt, Ôn Tâm tức đến sắp ngất xỉu rồi. Chăm sóc? Nụ cười có tỏ ra thành khẩn thế nào trên gương mặt hắn cũng không che giấu nổi ý đồ tà ác của hắn. Hai từ “Chăm sóc” này rõ ràng có ẩn ý, nụ cười ẩn giấu con dao găm, ý đồ xấu xa, đoán là trong lòng tên biến thái chết tiệt này ắt hẳn toan tính mưu mô quỷ quyệt gì rồi đây.

Nam Cung Cẩm, chưa biết ai sẽ chết dưới tay au à? Cô và hắn chọi nhau rồi đấy! Cô nhất định phải cho hắn biết tay! Cô thề trong lòng.

Cả hai mỗi người một ý nghĩ, ngờ đâu sợi dây tơ hồng của vận mệnh đã len lén kết chặt họ với nhau, dù là Nam Cung Cẩm tài cán vô biên nhưng vẫn có lúc bi sơ hở, e rằng có nằm mộng y cũng không ngờ được.

chương 04

Chương 04 : Mèo đen báo mộng

Mèo – loài động vật này, người nào yêu thích thì yêu thích hết mình, còn người nào chán ghét thì sẽ tìm ra vô số lý do để biểu đạt sự phản cảm. Mèo thích ở một mình, nên nó ích kỷ, Mèo cá tính quá sẽ trở nên lạnh nhạt; Mèo không ưa về nhà, cứ hay chạy rong; Mèo tham phú sợ bần, đây là những bình luận tự cổ chi kim…Mè