
lên, ghê tởm quá.
Ôi! Không phải là nó đã tới thời kỳ động dục rồi chứ? Ôn Tâm trừng to mắt mèo, né sang một bên, sau đó mèo đen meo meo vài tiếng mà cô hoàn toàn không nghe hiểu nổi.
Chẳng bao lâu, mèo đen lại xích đến gần hơn, lần này nhiệt tình hơn nữa.
“Mèn ơi! Mi né sang bên có được không, đông dục thì tìm người khác đi, đừng có sát lại gần đây! ” Cô nhe nanh uy hiếp mèo đen, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
“Meo…”
“Meo cái đầu của mi! Ta là người, nghe không hiểu mi nói cái gì, tránh sang một bên cho ta! ”
Ôn Tâm cảm thấy mình sắp nổi điên rồi, cô biến thành một con mèo đã đành, giờ còn bị con mèo này quấy rối nữa, chuyện gì thế này!
Đều tại tên biến thái chết tiệt đó mà ra cả!
Ôn Tâm trừng mắt giận lẫy nhìn Nam Cung Cẩm, chỉ thấy Nam Cung Cẩm giơ tay lên bún ngón tay một cái. “A! Ta nhớ rồi! Ừ, trước khi đúng là ta từng nói lời này, nhưng…bây giờ không cần nữa, ngươi đưa nó đi đi. ”
“Nhưng….”
Ôn Tâm không tài nào nghe rõ đối thoại giữa Nam Cung Cẩm và Liễu Nghị, con mèo háo sắc động dục đó ngày càng quá đáng rồi, nó còn dám nhấc cả hai chân lên thân mèo của cô, định cưỡng ép người khác rồi, khiến cô sợ mất cả vía, meo meo kêu lên không ngừng, dằn co di chuyển qua lại, thề chết không để nó lộng hành.
“Hứ! Thì ra mi đã có chủ ý xấu xa này, xem ta không cắn chết mi mới lạ! ”
Ôn Tâm cũng chẳng phải hạng xoàng, sau khi giẫy con mèo đen xuống đất, khi vừa vồ tới định cắn nó, một bàn tay to đã xốc cô lên.
“Bọn mi định làm gì? ”
Gương mặt ngược ánh mặt trời của Nam Cung Cẩm, một nửa trong bóng mờ, một nửa ở nơi sáng, trông rất ư là khủng bố, dữ tợn đến nỗi như hận muốn giết chết cô, Ôn Tâm tự dưng run rẩy, không dám động đậy.
Bây giờ cô mới phát hiện, cô vẫn thích nhìn gương mặt cười của Nam Cung Cẩm hơn, vì dáng vẻ hắn khi tức giận rất đáng sợ!
“Mi dám quyến rũ con mèo này trước mặt ta! ” Nam Cung Cẩm véo tai nhóc con lên, quát.
Ôn Tâm chợt cảm thấy, hắn hệt như người đang ông đang nổi cơn ghen, ngay tức thì phát hiện mình thật sự quá hoang đường, bởi vì trong mắt thế nhân, cô là mèo, hắn là người, hắn làm sao có thể ghen với một con mèo đen chứ?
“Á! Thiếu gia, người….” Liễu Nghị tận mắt chứng kiến mọi thứ, không nhịn cười nổi, khóe môi hơi co giật.
“Hứ! ” Nam Cung Cẩm sắc mặt khó nhìn, bế con mèo quay lưng vào phòng ngủ, để mặt Liễu Nghị đang theo dõi và con mèo đen của y bên ngoài cửa.
Sau đó, Nam Cung Cẩm đặt mèo con xuống đất, đôi tay vòng ngực, vừa giận vừa bực vừa tức nhìn nhóc con đang vờ ngây thơ, y chau mày, muốn mắng nhưng lại không mắng ra lời được.
Con mèo ngồi xổm trên đất, cẩn thận liếc trộm hắn, bộ dạng này dù nhìn thế nào cũng giống cử động của con người.
Khẽ thở một hồi, Nam Cung Cẩm nhận ra chính bộ dạng ngây thơ này của nó khiến y mềm lòng.
“Sau này cấm không i đến gần con mèo đen, nghe rõ chưa? ”
“Có van xin ta ta cũng không đi, ta suýt bị người ta cưỡng bức rồi đó! Nghĩ mà thấy đáng sợ. ” Ngay khi cô phản ứng lại với Nam Cung Cẩm, ánh mắt thâm trầm của y nhìn thẳng vào cô khiến đành khép miệng mèo lại, quả tim chợt đập rất nhanh.
“Chẳng lẽ mi nghe hiểu lời ta nói? ” Y rất nghiêm túc hỏi.
Ôn Tâm cụp tai xuống, cơ thể co nhúm lại.
Nam Cung Cẩm tự cười nhạo mình là thằng ngốc, mèo là một loài vật có khi thông minh đến độ khiến người ta bất chợt lầm tưởng nó là loài người, nhóc con này cứ hay cho y ảo giác như vậy.
“Dù mi có nghe hiểu hay không cũng không sao, ta sẽ rất yêu thương mi.”
Câu nói này khiến lông mèo của Ôn Tâm dựng thẳng từ đầu đến đuôi, cảm giác còn đáng sợ hơn cả lúc nãy bị con mèo đen sàm sỡ.
Nam Cung Cẩm cười gian, xích lại gần con mèo. Cô giật mình, lùi ra sau, nguyên cái lưng mèo nép chặt vào bức tường màu đỏ.
“Không…Đừng qua đây…..”
Nam Cung Cẩm mặc kệ cô kêu réo, khuôn mặt khôi ngôi phóng to trước mặt cô, khiến máu trong người cô đổ ngược cả, cô đã sớm nín thở, một hơi thở dốc cũng chẳng dám thở ra.
Nam Cung Cẩm cong khóe môi cười, nhưng Ôn Tâm nhìn thế nào cũng cảm thấy đó là nụ cười không mang ý tốt, vì thế cô quyết định thừa cơ chạy trốn, nhưng vô hiệu, đuôi mèo đã bị nắm lại, quẳng thẳng vào trong ao tắm.
Nam Cung Cẩm này quả thật không phải mắc bệnh ở sạch bình thường! Tắm cho cô thì cũng được, dùng cả bàn chải dùng hết sức chà, lông mèo trên cơ thể chẳng biết bị chà rụng mất bao nhiêu sơi nữa, đau chết đi mất. Cộng thêm bàn tay to của hắn không ngừng sờ soạng trên cơ thể cô, khiến cô toàn thân khó chịu.
Cô ra sức vùng vẫy tứ chi, dùng đến cả chiếc đuôi, chẳng lẽ khó thoát khỏi số mạng bị trấn nước này? Cô uống vài ngụm nước mới được Nam Cung Cẩm nhấc lên, bò dưới đất ho khù khụ.
“Khụ khụ….Nam Cung Cẩm, chẳng nhẽ ngươi muốn ta chết à? Ngươi nhẫn tâm thật, chờ khi ta biến thành người nhất định phải cho ngươi biết tay! ”
Ôn Tâm nói một đống những lời uy hiếp, tiếc là Nam Cung Cẩm hoàn toàn chẳng hiểu tiếng mèo, tiếp tục cọ rửa thân thể cho cô.
“Đừng kê nữa! Ta đang rửa sạch i, nhất là những chỗ bị con mèo đen đó chạm vào. Ai bảo ngươi buông thả như vậy, đi dụ ong dỗ bướm khắp nơi! ”
Chỉ cần nghĩ tới chuyện đó, Nam Cung Cẩm bèn nổi