
cũng thả Lăng Bách ra.
Lăng Bách im lặng, anh tiến về phía trước cầm cổ tay An Dao kéo cô chạy ra ngoài. Hai người ra khỏi phòng làm việc của Lý Thừa Trạch, đi thang máy xuống tới phòng làm việc của Lăng Bách. An Dao quan sát, căn phòng rất đơn giản, trên mặt đất là vô số giấy tờ bị vo tròn lại, thùng rác cũng nhét đầy giấy. Lăng Bách đóng cửa phòng lại rồi lặng lẽ tới trước mặt An Dao, đưa tay lau khóe môi cô.
Cô nhìn thấy vệt máu trên ngón tay anh, là vệt máu lưu lại khi Đường Khải cưỡng hôn cô.
Bỗng nhiên cô cảm thấy rất buồn, người đàn ông khác đã cưỡng hôn cô trước mặt anh.
Anh cũng im lặng hồi lâu rồi chậm rãi lên tiếng: “Mặc dù tôi biết có thể em vẫn nghĩ tôi lợi dụng em, nhưng An Dao à, cho dù em tin hay không tin tôi cũng chỉ có thể dùng hành động để chứng minh sự trong sạch của mình. Sau này, tôi sẽ không để người khác bắt nạt em nữa
Cổ họng cô dường như bị ai đó bóp nghẹt, không thốt nên lời.
Anh nhìn cô rồi nói tiếp: “Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền để em rời khỏi giới giải trí này, nếu có thể tôi muốn em được sống cuộc sống bình thường như bao người khác.”
Trước khi làm ngôi sao, cô ghét làm người bình thường. Nhưng bây giờ cô mệt mỏi đến cùng cực, chỉ muốn lấy chồng, sinh con như bao người con gái khác.
“Tôi nhất định sẽ bảo vệ em, nếu tên khốn Đường Khải còn bắt nạt em nữa, tôi nhất định sẽ giết hắn.”
Không hiểu sao từng câu từng lời anh nói cô đều tin, bởi vì anh là Lăng Bách, là Lăng Bách đã từng vì cô mà không nghĩ tới bản thân mình. Cho dù anh có thể đã lợi dụng cô để nổi tiếng, nhưng giây phút này cô chẳng muốn tính toán gì nữa.
Cô run rẩy giơ tay vuốt nhẹ môi anh, từ từ chạm vào gương mặt anh. Trên mặt anh toàn những vết bầm xanh xanh tím tím.
Đột nhiên cô dùng hết sức mình kéo áo anh, cả người bất lực trượt xuống dưới. Anh ôm cô vào lòng, cả hai cùng ngồi xuống đất.
Cô nép vào khuôn ngực anh, cảm giác an toàn chưa từng có đang bao bọc cô.
Giọng anh trầm ấm và dịu dàng vang lên bên tai cô: “Đừng sợ, em còn có anh.”
Cô co tròn nép người vào lòng anh, mệt mỏi nằm xuống. Bao nhiêu năm nay cô chỉ có bố, nhưng ngày nào bố cũng cắm đầu làm việc, thậm chí nửa đêm vẫn tăng ca. Đêm nào cô cũng ở một mình trong căn nhà lớn, không dám ngủ, chỉ cuộn người trong chăn, sợ hãi khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, bất cứ tiếng động nào vang lên cũng khiến cô lo lắng. Vì thế mỗi lần bố về cô đều biết. Việc đầu tiên khi bố về là tới phòng cô, còn cô giả vờ ngủ, sau đó bước rón rén nhìn trộm bố qua khe cửa. Cô không bao giờ quên được những tháng ngày đó, nhìn thấy gương mặt tiều tụy và tấm lưng hơi còng của ông qua khe cửa.
Cô rất thương bố vì thế không dám nói với ông rằng, cô rất sợ hãi khi ở nhà một mình. Cô ra sức giả vờ kiên cường và luôn tưởng rằng mình giả vờ rất giỏi. Nhưng có lần cô sốt cao lúc nửa đêm, nằm trên giường giả vờ ngủ, vì người quá nóng nên không đắp chăn.
Khi bố về vẫn vào thăm cô như thường lệ, lúc đắp chăn cho cô ông chạm vào trán và phát hiện ra cô sốt cao. Ông bế cô chạy tới bệnh viện để bác sĩ truyền dịch cho cô. Phòng truyền dịch chỉ có bố ôm cô ngồi đó, vắng vẻ vô cùng. Chiếc kim dài đâm vào mạch máu nhưng cô rất dũng cảm, không hề rơi một giọt nước mắt.
Còn bố cô lại âm thầm khóc.
Lúc đó cô vẫn an ủi ông, cô nói mình không hề đau. Nước mắt ông càng rơi nhiều hơn.
Cô nằm trong lòng bố, nhìn những giọt nước mắt bất lực của ông, cô chỉ muốn mình trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức có thể bảo vệ được bố, mạnh mẽ tới mức không dám ốm đau.
Những năm qua cô luôn tưởng rằng mình kiên cường nhưng không ngờ, sự kiên cường ấy chỉ như cái vỏ trứng gà yếu đuối, nhìn thì cứng nhưng chạm nhẹ là vỡ.
Cô bất lực túm lấy áo Lăng Bách, run rẩy nói: “Em nhất định sẽ cố gắng.”
Lăng Bách không nói gì thêm, hai tay ôm cô chặt hơn.
Cô lặp lại câu nói như muốn nhắc nhở mình: “Em nhất định sẽ cố gắng.” Bởi vì chỉ có tiếp tục cố gắng thì mới có thể tìm ra sự thật, trả lại sự trong sạch ình.
Vì bố, có chết cô cũng phải tiếp tục cố gắng.
Không biết hai người cứ ngồi như thế bao lâu, cô nằm trong lòng anh, im lặng lắng nghe nhịp đập của trái tim anh, nghe hơi thở khe khẽ của anh, cô thấy dường như mình không còn sợ hãi nữa.
Cô nhắm mắt lại, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Cô ngủ rất ngon, Lăng Bách cứ ngồi im như vậy rất lâu, chỉ sợ khẽ động đậy là cô giật mình tỉnh giấc. Sắc trời bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một tối, bên ngoài phòng làm việc yên ắng không còn một tiếng động. Anh cởi áo khoác phủ trên nền nhà rồi đặt cô nằm lên trên.
Đang say sưa nhìn gương mặt cô trong giấc ngủ, đột nhiên anh có cảm hứng sáng tác. Ngồi vào bàn làm việc, anh viết giai điệu rất nhanh, rồi viết lời, dường như viết một mạch là xong.
Tên ca khúc là “Tình yêu độc quyền”:
Đau lòng có là gì?
Nếu có thể dùng nụ cười để che khuất, vậy hãy kiên nhẫn một chút, bởi vì anh vẫn ở đây bên em.
Cô đơn có là gì?
Nếu có thể dùng tình yêu để lấp đầy, vậy hãy dũng cảm một chút, bởi vì anh vẫn lặng lẽ yêu em.
Buồn đau có là gì?
Nếu có thể dùng tình yêu bù đắp, vậy hãy vui lên một chút, bởi vì anh luôn bảo vệ em.
Người ta nói a