
ả xử lí cho tất cả các trưởng phòng xem, mọi người lập tức hiểu ngay vấn đề. Bởi vì độ giống nhau giữa hai clip lên tới 99%.
Nhưng có một câu hỏi khó là: Rốt cuộc ai lợi hại như thế, có thể làm ra clip này lừa gạt mọi người?
Lý Thừa Trạch giao cho Cao Phong Lỗi làm một phóng sự chuyên đề về vụ của An Dao và Đường Khải, phải nhanh chóng đưa in phát hành. Phòng quan hệ công chúng liên lạc với báo chí truyền thông, để sự kiện clip truyền đi khắp nơi, nhất định phải là tin hot trên tất cả các báo mạng ngày mai, ngày kia phải trở thành tiêu điểm của báo giấy.
Bởi vì buổi lễ trao giải Kim Hoa sắp tới gần, anh phải lợi dụng giải Kim Hoa để dàn dựng cơn bão trong làng giải trí hoàn hảo hơn.
Họp xong, các bộ phận nhanh chóng bắt tay làm việc.
Lý Thừa Trạch tinh thần thoải mái nhìn tốc độ lan truyền trên máy tính, không hề cảm thấy mệt mỏi.
Amy thì rã rời, cô gục trên bàn không muốn dậy, ngước mắt nhìn đồng hồ đeo tay chỉ gần năm giờ sáng.
Amy buồn ngủ phản đối: “Sếp ơi, em muốn về nhà ngủ.”
Lý Thừa Trạch nhìn sắc trời bên ngoài, nghiêm túc lắc đầu: “Cô không cảm thấy xảy ra chuyện này trước giải Kim Hoa mấy ngày chính là món quà đẹp nhất mà ông trời dành cho chúng ta sao? Điều này còn đáng giá hơn việc ai giành giải nữ chính xuất sắc nhất, vì thế chúng ta phải cố gắng hơn nữa.”
“Đồ điên.”
“Dù sao trời cũng sắp sáng rồi, cô ngủ một lúc ở văn phòng đi.”
Amy ngáp: “Vài tháng trước lúc anh có được clip của An Dao từ tay Đường Khải, cũng mở cuộc họp gấp, dùng đủ mọi thủ đoạn khiến An Dao thân bại danh liệt; bây giờ anh lại ra sức giúp cô ấy rửa tội.” Cô dở khóc dở cười: “Sếp, anh đừng quên cơn mưa champagne tối qua, có cần thiết phải tích cực thế này không? Huống hồ, anh cũng không phải vội, clip gốc đã tung ra rồi, anh còn sợ có gì thay đổi sao?”
Từ phòng làm việc của anh có thể nhìn thấy phong cảnh rất đẹp bên ngoài. Đứng trước cửa kính nhìn những tòa nhà cao tầng nhấp nhô trong thành phố, nhìn ra xa có thể thấy cảnh biển ẩn hiện, màu xanh của biển lớn kéo dài tới vô tận, gió lặng sóng êm. Dù là sáng sớm, làn sương mờ bao phủ, sắc trời cũng chưa sáng nhưng cả thành phố vẫn lọt vào tầm mắt một cách rõ ràng. Giống như tối qua, cô run rẩy nép vào lòng anh lớn tiếng khóc, anh cúi đầu nhìn gương mặt đang nép trong lòng mình, gần đến thế, rõ ràng đến thế, thậm chí hàng lông mi đang run rẩy của cô cũng rõ ràng tới mức có thể đếm từng sợi. Bỗng dưng anh muốn bảo vệ cô.
Anh nói với cô: Sáng sớm ngày mai, nhất định tôi sẽ khiến thế giới này trở nên khác biệt.
Đây là lần đầu tiên anh thật lòng hứa hẹn với một cô gái mà không đòi hỏi điều gì. Anh nói anh cần lí do và cái cớ mới có thể giúp cô, thực ra cho dù có hay không, anh cũng vẫn tiếp tục ở bên cô.
Anh khoanh tay trước ngực nhìn ra phía xa, một vầng sáng rực hồng bắt đầu nhô lên từ chân trời phía đông, dần dần nhuộm đỏ cả tầng mây. Anh vui mừng hét lên: “Amy, mặt trời mọc rồi.”
Amy bò trên bàn, nước miếng chảy cả ra, khi ngủ hoàn toàn mất hình tượng. Cô khẽ trừng mắt, miệng làu bàu: “Đồ thần kinh”, rồi lại ngủ thiếp đi.
Chấm đỏ phía chân trời càng lúc càng lớn, dần dần bao phủ một nửa chân trời, ánh mặt trời tỏa ra.
Anh chăm chú ngắm mặt trời lên, trong lòng thầm nghĩ: “Cô ấy có ngủ thật không? Hay cũng cả đêm không ngủ như anh, cùng chờ đợi mặt trời lên?
Nhân viên các bộ phận vất vả làm việc cả đêm, đến tám giờ sáng đều giao nộp bảng thành tích đẹp mắt. Clip đã đăng lên trang nhất các diễn đàn và các trang web lớn, đợi mọi người tỉnh dậy là sự việc này sẽ bùng nổ. Trên trang nhất của các báo giải trí đều là tin Đường Khải lộ clip mới, nghi ngờ đây là clip gốc của clip đen với An Dao.
Cơn bão dư luận mới lại sắp ập đến.
Chương 14 phần 1
Chương 14
Trên thế giới này có một nỗi nhớ nhung là khi bạn nhớ tới người đó, nghe thấy tiếng người đó, nước mắt sẽ tuôn rơi.
An Dao nhìn màn hình máy tính, cả đêm không ngủ, cô không ngừng F5 trang web, diễn đàn. Quả nhiên, cái tít Đường Khải lộ clip mới, nghi ngờ đây là clip gốc của clip đen với An Dao nhanh chóng chiếm giữ phần hot nhất các trang giải trí, giới giải trí một lần nữa bị chấn động. Cô không thấy buồn ngủ chút nào, bấm số gọi cho bố, nhưng di động tắt máy, cô gọi mấy lần vào máy bàn cũng không có ai nghe. Cô lo lắng ngồi xuống, trong lòng dấy lên linh cảm bất an.
Sớm thế này bố cô đã đi đâu?
Kim phút đồng hồ chậm chạp nhích từng chút, tiếng kim tích tắc bỗng chói tai hơn bình thường.
Bắt đầu từ tám giờ ba mươi, điện thoại của cô không ngừng đổ chuông, trong những người gọi đến một số là chị em trong giới, một số là phóng viên thân quen, thậm chí cả một thương hiệu mà cô đại diện trước đây nữa. Cô lạnh lùng nhìn những số điện thoại ấy, không nhận bất cứ cuộc gọi nào, bởi vì những người này không hề hỏi han khi cô thất thế. Nhưng cô không dám tắt máy, vì cả ngày hôm qua không gặp Lăng Bách, cô không biết khi nào anh sẽ gọi tới.
Anh là người đầu tiên cô muốn chia sẻ mọi thứ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô cảm thấy phiền phức, cô đành phải tắt máy, sau đó lấy điện thoại bàn gọi cho bố cô