The Soda Pop
Scandal Giá Trên Trời

Scandal Giá Trên Trời

Tác giả: Liên Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323380

Bình chọn: 10.00/10/338 lượt.

nhất và nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất trong tay, đi tới trước mặt Lão Hoàng, vui vẻ nói: “Lão Hoàng.”

Báo chí truyền thông liền vây quanh, quyết không thể bỏ qua cảnh tượng đầy kịch tính này.

Hoàng Thịnh Vỹ đưa mắt nhìn một loạt phóng viên, đành cố nén cơn tức.

Lý Thừa Trạch đem hai chiếc cup tới trước mặt ông ta, nụ cười trông cực kì tử tế: “Tặng anh.”

Đèn flash nháy liên tục, Hoàng Thịnh Vỹ nhớ tới phụ lục hợp đồng, trên hợp đồng ghi rõ Lý Thừa Trạch sẽ nhường hai cup nam diễn viên chính xuất sắc nhất và nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cho Truyền thông Nguyên Dã.

Phụ lục hợp đồng này ngày nào ông ta cũng xem, thậm chí đã thuộc lòng. Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, bây giờ cái tên khốn Lý Thừa Trạch sao có thể chơi khăm ông ta thế này được?

Thấy Lão Hoàng không nhận cup, Lý Thừa Trạch liền chủ động nhắc đến chuyện hợp đồng trước báo chí: “Thực ra khi tôi kí hợp đồng với An Dao, Lão Hoàng có đưa ra yêu cầu là tôi nhường giải cho anh ấy. Vì thế trước khi giải Kim Hoa bắt đầu, tôi có nói việc này với ban tổ chức không dưới ba lần, nhưng ban tổ chức nói họ xét giải công bằng, nên thẳng thắn từ chối đề nghị của tôi.” Lý Thừa Trạch nói xong liền nhìn Lão Hoàng với ánh mắt tiếc nuối: “Giải thưởng tôi không thể nào nhường cho anh, bây giờ chỉ có thể nhường cup cho anh, hi vọng anh có thể chấp nhận.”

Hoàng Thịnh Vỹ nghe xong biết ngay mình bị hố, đúng thế, trong hợp đồng chỉ ghi nhường giải cho Truyền thông Nguyên Dã chứ không nói nhất định phải nhường. Lão nghiến răng tức giận bỏ đi.

Lý Thừa Trạch đã sớm dự đoán được việc này, anh đưa cup cho ngôi sao của công ti rồi đi ra ngoài. Nhân viên phụ trách ở cổng ra vào qua qua lại lại, bốn bên đèn vẫn sáng lấp lánh, ngoài cửa lớn có không ít bảo vệ vẫn đứng làm việc, hai bên hàng rào vẫn có rất nhiều người hâm mộ đứng đợi ngôi sao ra về.

Tài xế thấy anh đi tới liền báo cáo: “Xe bị cô An Dao lái đi rồi.”

Anh gật đầu, bên ngoài cửa ra vào cũng có không ít taxi đang đón khách, anh gọi bừa một chiếc rồi mệt mỏi lên xe. Anh nói địa chỉ để tài xế đưa anh về.

Anh rút một điếu thuốc trong túi ra gắn lên môi, hạ cửa xe xuống một nửa. Bên ngoài gió rất lớn, khói thuốc phả vào mắt cay xè ứa cả nước mắt. Anh ném hơn nửa điếu thuốc ra ngoài, mặt hơi ngửa lên, hạ cửa xe xuống hết.

Gió điên cuồng quất vào mặt anh, hơi đau rát, nhưng lại có thể khiến anh tỉnh táo.

Cô nói cô nhất định phải nói với Lăng Bách rằng cô nhớ cậu ấy.

Câu nói này giống như cái gai đâm thẳng vào tim anh.

Chương 16 phần 2

Từ trước đến giờ cô nói gì và làm gì đều không bao giờ để ý tới cảm xúc của anh. Anh thực sự cảm thấy mình hơi ngốc nếch khi theo đuổi cô. Anh lấy điện thoại nhìn vài cái tên trong danh bạ rồi ấn bừa một số.

Chủ nhân số điện thoại tên Mike.

Giọng đối phương ngọt ngào vang lên: “Thừa Trạch, lâu lắm rồi anh không liên lạc với em.”

Anh không hề có chút ấn tượng nào về Mike. Có lẽ đã từng thích chăng, anh mỉm cười: “Không phải liên lạc với em rồi đây sao? Hôm nay có thời gian không, tôi cần một người bên cạnh.”

“Vậy theo quy tắc cũ, em đến nhà anh.”

“Ok, vậy tôi đợi em.” Anh cúp máy, nhìn chằm chằm tên những cô gái trong danh bạ, anh di chuyển tới người đứng đầu danh bạ, chủ nhân của số điện thoại được thay thế bằng số “1”. Đây là số điện thoại của An Dao.

Anh vốn định để tên An Dao, nhưng có một tối anh hứng khởi sửa thành “1”. Anh của lúc ấy thực sự ngốc nếch tới mức nực cười.

Cô nói Lăng Bách là duy nhất, vậy cô có bao giờ nĩ rằng, trong mắt một người mình cũng là duy nhất không?

Anh nhìn số điện thoại ấy nhưng không có dũng khí gọi, bởi vì có gọi cũng không có kết cục tốt đẹp.

Nếu đã biết chắc chắn là bi kịch, vậy anh làm gì ngốc nếch đến mức ấn nút gọi?

An Dao lái xe về đến nhà đã là nửa đêm. Trong thị trấn, đèn đóm đã tắt ngóm, chỉ có ánh đèn đường lờ mờ, giống như những ngôi sao vụn vỡ trên bầu trời đêm. Cô dừng xe trước cửa rồi gọi cho Lăng Bách.

Lúc nhận điện thoại của An Dao, hình như Lăng Bách đang ngủ, anh ngái ngủ trả lời: “An Dao.”

Cô nói thẳng với anh: “Em đang ở trước cửa nhà.”

“Choang” một tiếng, cô ne thấy đầu máy bên kia hình như có vật gì rơi xuống đất, tiếng Lăng Bách im bặt. Cô vội hỏi: “Lăng Bách, anh làm sao thế?”

“Không sao, không sao.” Giọng anh có phần gấp gáp: “Anh và bố em đi sang nhà khác rồi, anh về ngay bây giờ, em đợi anh.”

Cô xuống xe, cả nhà đều tối đèn, cô đi tới trước cửa nhà mình, cái cửa này vẫn là cửa cuốn lắp từ mười mấy năm trước.

Lúc đó bố dắt tay cô, dẫn cô đi học. Bố làm ở xưởng gạch, còn cô lặng lẽ chơi với mấy hòn đá cạnh vũng bùn ở bên ngoài nhà xưởng lụp xụp. Bãi đất trống bên ngoài có rất nhiều xe hàng đỗ ở đó, xe qua xe lại, bụi bay mịt mù. Trước khi đi làm bố cô sẽ vẽ một vòng tròn trên mặt đất, dặn nếu cô dám chạy ra ngoài ông sẽ tét mông cô. Vì thế cô rất ngoan ngoãn ne lời, cứ ngồi trong vòng tròn chơi với mấy hòn đá. Nhưng có một lần, xe hàng lao thẳng về phía vòng tròn, cô sợ quá liền co cẳng chạy.

Trong xưởng có tin xe hàng đâm vào người, không ít công nhân chạy ra ngoài xem. Cô bị chèn giữa đám ngườ