Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Sẽ Có Thiên Thần Thay Anh Yêu Em

Sẽ Có Thiên Thần Thay Anh Yêu Em

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324231

Bình chọn: 8.5.00/10/423 lượt.

xuống dưới đất, nảy tưng tưng, rồi cũng rất nhanh lăn vào một góc phòng.

Cô nhẹ nhàng quay đầu, nhãn thần rất kỳ lạ nhìn chằm chằm anh, nói:

“Nhưng, bây giờ em không còn thích thạch trái cây nữa.”

Cổ họng Doãn Đường Diêu nghẹn lại.

“… Anh có biết vì sao không?”

Anh không nói được gì.

“Em à…” Ánh mắt cô như nhìn xuyên qua người anh, dõi đến một nơi xa xăm nào đó, nói như trong cơn mơ: “Em dùng thạch trái cây… hại chết một người rồi…”

“Tiểu CHƯƠNG 13 – 15 (10)Mễ!”Anh gào nhỏ, muốn ngắt lời cô.“Em hại chết anh ấy…” Nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, giọng Tiểu Mễ nhỏ nhẹ đến như mưa rơi trên lá ngoài cửa sổ, “Anh có biết em yêu anh ấy đến mức nào không? Cả thế giới này người em yêu nhất chính là anh ấy… nhưng mà, chỉ vì thạch trái cây, em đã hại chết anh ấy…”“Đủ rồi!”Doãn Đường Diêu đứng phắt dậy, lưng ưỡn thẳng cứng đờ.Giọng của cô rất nhẹ rất nhẹ:“Anh không biết đâu… em hối hận biết bao nhiêu… anh ấy đã đến nơi này, có thể rất nhanh anh ấy sẽ phát hiện ra ba và anh trai anh ấy thật ra vẫn còn sống, thật ra anh ấy sẽ có được hạnh phúc thật nhanh chóng, anh ấy đã được học lên nghiên cứu sinh… anh ấy hoàn mỹ ưu tú như mọi thiên sứ khác, nhưng mà… em dùng một ly thạch trái cây hại chết anh ấy…”Cô không hề rơi lệ, trong đáy mắt chỉ là một khoảng trống rỗng và mờ mịt.“Tại sao… em lại thích ăn thạch trái cây chứ… em không thích ăn nữa… thật sự không còn thích ăn nữa… nhưng… tại sao cho dù em không thích ăn nữa… anh ấy cũng không quay về…”“Đừng nói nữa!”Trong cổ họng Doãn Đường Diêu cứ từng đợt nóng rực như lửa lại từng đợt lạnh cứng như băng, anh nhắm nghiền mắt, thân hình cô độc nhưng cứng lạnh.Mưa nhè nhẹ.Tại sao vừa nãy vẫn là nắng chói chang, bây giờ đã tí tách rơi mãi không ngớt. Mưa trong suốt, lá cây trong suốt, gió cũng trong suốt, trong không trung có mùi hương thoang thoảng trong suốt.Trên giường bệnh.Môi Tiểu Mễ tái nhợt đến trong suốt, cô lặng lẽ nằm trên gối, trong ánh mắt dường như chẳng có linh hồn, trống rỗng ngước nhìn lên trần phòng y tế, hơi thở cũng rất nhẹ, chỉ có những ngón tay khẽ cử động mới chứng tỏ cô vẫn còn sống.Doãn Đường Diêu cứng đờ người đứng bên cạnh giường cô.Anh muốn được ôm lấy cô.Thế nhưng từng đợt giá lạnh ùa đến đóng băng máu trong người anh.Sau đó, bỗng nhiên anh muốn nhào đến nắm vai cô lay lắc thật mạnh! Để cho những ký ức của cô về người khác bị lắc rơi hết, bị lắc mạnh đến chẳng còn chút nào, để trong ký ức của cô chỉ còn có anh! Chỉ có anh! Không còn người nào khác!Nhưng…Cô giống như một con búp bê giấy nằm lặng lẽ yên tĩnh ở đó, như chỉ cần có một cơn gió thổi qua, cô sẽ rách toạc ra, hoàn toàn sẽ rách toạc!“Em… đang đau lòng vì anh ta sao?”Cổ họng thít nghẹt đau đớn lại thốt ra câu nói này.oOoPHẦN 5: NÓI ĐI, RỐT CUỘC ANH LÀ GÌ HẢ?Doãn Đường Diêu câm lặng bật cười khan.Ha, điều anh vốn muốn nói là anh sẽ không để ý đến quá khứ của cô nữa, là anh sai rồi, anh không nên cứng đầu như

CHƯƠNG 13 – 15 (11)

con nít thế, anh không nên chẳng biết tự lượng sức mình mà đòi hỏi được biết tất cả những chuyện liên quan đến cô. Nhưng, cuối cùng bật ra khỏi miệng lại là câu nói đáng buồn cười này.

Tiểu Mễ nhãn thần trống rỗng nhìn mãi lên trần nhà.

“Em…” Giọng anh bỗng nhiên hơi nghẹn lại, ngừng một chút, giọng đã trở lại lạnh lùng, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác, “Rất yêu anh ta phải không?”

Cô không trả lời.

Dường như cô chẳng nghe thấy gì cả. Nhưng, chầm chậm, những giọt lệ từ khóe mắt cô chầm chậm chảy dài, rơi xuống chiếc gối đầu trắng như tuyết loang thành một khoảng ướt đẫm.

“Đã yêu anh ta như thế, tại sao không chết đi?” Doãn Đường Diêu mím chặt môi, “Yêu anh ta sâu sắc như thế, vậy em phải chết cùng anh ta mới phải. Tại sao, tại sao em không chết đi?”

Cô nhắm nghiền đôi mắt.

Nước mắt từ rèm mi rơi tí tách xuống gối, người cô bắt đầu run rẩy, run rẩy từng đợt không ngừng.

Doãn Đường Diêu cúi thấp đầu, dùng tay lau nước mắt trên mặt cô. Nhìn những giọt nước mắt trong veo đó, anh nắm chặt tay lại, chặt đến trắng bệch ra: “Em đã yêu anh ta như thế, vậy thì, anh là gì hả?”

Trên giường bệnh trắng như tuyết.

Cô run rẩy như một con thú sắp chết.

“Trong tim em rốt cuộc tôi là gì hả?” Anh túm lấy cằm cô, ngón tay cứng đờ đến nỗi như không cách nào kiềm chế nổi sức mạnh của bản thân, “Em nói tôi không cần giống anh ta, em nói muốn tôi quay trở về con người ban đầu, em nói… em thích tôi, nhưng, những gì mà em thấy trên người tôi rốt cuộc là tôi hay là anh ta?”

Trong sự ghen tuông mạnh mẽ, Doãn Đường Diêu bóp chặt cằm cô hơn, môi cô bị anh bóp chặt đến dẩu cả ra, nước mắt rơi xuống ướt cả lòng bàn tay anh. Anh muốn khiến cô đau để tỉnh ra, chỉ có thể nhìn anh, nhìn thật rõ người ở bên cạnh cô là anh chứ không phải là cái người đã chết rồi kia!

“Nói đi, tôi rốt cuộc là gì hả?”

Nước mắt rơi ướt đẫm gối đầu.

Sắc mặt Tiểu Mễ trắng bệch như tờ giấy, nước mắt đọng trên hàng mi lóng lánh. Rất chậm, cô từ từ mở mắt, nhìn Doãn Đường Diêu thân hình cứng lạnh như băng đang đứng bên giường, tròng mắt đen nhánh lặng lẽ nhìn anh, lặng lẽ, trống rỗng