Snack's 1967
Siêu Quậy Nổi Loạn!

Siêu Quậy Nổi Loạn!

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324324

Bình chọn: 8.5.00/10/432 lượt.

t gật đầu, ra ngoài, khép cánh cửa lại. Người phụ nữ lại gần, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của nó, mỉm cười:

- Cháu tên gì?

- Dạ cháu là Ngọc Du.

- Cháu cùng lớp Kiệt?

- Dạ!

- Mái tóc cháu hơi ngắn nhỉ. Cháu để dài một chút sẽ đẹp hơn đó. Kiệt cũng thích con gái tóc dài.

- Ơ, bác...

Mặt nó lại đỏ rực lên. Người phụ nữ kia lại cười, với lấy chiếc kéo trên bàn, bắt đầu cắt tỉa tóc nó. Những sợi tóc đen nhánh rơi xuống chiếc khăn quàng trên cổ. Dần dần, trong gương hiện lên một mái tóc rất đẹp, dài hơi quá vai một chút, ôm trọn lấy gương mặt bàu bầu của nó. Người phụ nữ cẩn thận luồn chiếc bờm trắng lên tóc nó, sau đó xoay người nó lại, lấy bộ đồ trang điểm, phớt nhẹ lớp phấn lên mặt nó, cẩn thận kẻ lông mày.

Công việc có lẽ hoàn thành trong khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ. Xong xuôi, người phụ nữ đưa cho nó một bộ váy trắng, bảo nó mặc vào. Nó vâng dạ rồi làm theo răm rắp.

- Được rồi, cháu soi gương đi!

Người phụ nữ đẩy nó ra trước gương. Nó không tin nổi vào mắt mình. Trong gương là một cô bé xinh xắn với mái tóc cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt bầu bình được trang điểm nhẹ nhàng ,trông hết sức dịu dàng, chiếc váy trắng bồng bềnh có phủ một lớp voan mỏng bên ngoài, rất mềm mại.

- Đẹp chứ?

Nó gật đầu. Người phụ nữ cười rồi đẩy nó ra ngoài.

- Xong rồi đấy cháu yêu.

Kiệt xem chừng cũng ngạc nhiên với vẻ đẹp của nó bây giờ. Vẫn biết nõ xinh nhưng lúc này quả thực là... cực kì xinh.

- Cảm... cảm ơn bác ạ!

Kiệt vội vàng trả tiền rồi dắt nó đi. Trên suốt đường đi, cậu không kìm được cứ nhìn nó mãi. Nó xấu hổ, quay đi nhìn lơ đãng phía bên ngoài cửa xe.

* * *

- Sao cậu lại chọn nhà hàng này?

Nó nhìn xung quanh. Nhà hàng này rất dẹp, rất sang trọng nhưng quả thực là... hơi không ổn. Vì nó chỉ dành cho những cặp đang yêu nhau nên đậm sắc màu tình yêu.

- Vì... ngày hôm nay... tớ đã quyết định rồi.

- Cậu quyết định gì? - Nó ngơ ngác.

- Tớ đã cố gắng kìm nén tình cảm nhưng tớ không làm được. Du, tớ thật sự, thật sự.. rất thích cậu.

- Cậu...

Nó còn đang tròn xoe mắt ngạc nhiên, Kiệt đã chồm người lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ môi hồng xinh xắn của nó. Bên tai chợt vang lên một giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn dễ dàng nghe ra thanh âm của sự tức giận:

- Em đang làm gì vậy?

Nó giật mình quay đầu lại. Gương mặt giận dữ của hắn đập vào mắt nó. Nó hoảng hốt đẩy Kiệt ra. Cậu ngạc nhiên nhìn hắn rồi ngồi xuống ghế, yên lặng, cũng không biết phải nói gì.

Bàn tay hắn nắm chặt lại, đầy tức giận. Nếu không phải lúc nãy, hắn nhận được một tin nhắn nặc danh thông báo về cuộc hẹn của nó với Kiệt, hắn cũng không biết mà đến đây. Giờ thì hay rồi, bắt quả tang ngay tại trận. Để xem nó nói sao đây?

- Anh... thực ra là...

Nó hốt hoảng không biết nói sao. Hắn cau mày nhìn về phía Kiệt. Cậu trầm ngâm cúi đầu xuống. Cậu biết làm như vậy có thể khiến hắn hiểu lầm, nhưng... Cậu cũng không chắc mình có muốn giải thích với hắn hay không. Nếu cậu mở lời giải thích, có lẽ mọi việc sẽ ổn, song... cậu lại chọn cách im lặng. Có vẻ hơi ích kỉ, nhưng đó mới là bản chất của tình yêu.

- Em nói đi!

Hắn gằn giọng. Nó giật bắn mình, run rẩy không nói nổi. Bình tĩnh, cố bình tĩnh nào.

Đôi lông mày hắn cau lại. Sự tức giận khiến người ta không suy nghĩ nổi điều gì. Hắn đùng đùng tức giận bỏ đi. Nó ngẩn ngơ trong giây lát rồi vội vã chạy theo.

- Anh, chờ em đã! - Nó gọi với theo.

Hắn lờ đi, vẫn tiếp tục bước. Một người bước vội với sự tức giận, một người cố sức chạy theo. Cảnh đó cứ tiếp diễn cho đến khi...

- CẨN THẬN!!!

Ánh đèn pha ô tô rực sáng trên gương mặt nó. Hoảng hốt, nó quay lại. Một chiếc xe đang lao với tốc độ tên bắn tới. Càng lúc càng gần gần. Cảnh tượng diễn ra trong phút chốc nhưng lại như một thước phim quay chậm. Ở đằng trước, hắn cũng nhìn thấy. Chiếc xe ấy di chuyển với tốc độ như xé gió, nhưng theo phản xạ, nó vẫn không thể nhấc nổi chân đi. Trái tim đập một cách dữ dội.

Hắn quay đầu, lao thẳng về phía nó, nhưng một bàn tay khác đã nhanh hơn.

"Kéttttttttttttttttttt"

"Rầm"

- KIỆT!!!

Cùng với tiếng phanh xe và tiếng va chạm mạnh là tiếng hét sợ hãi của nó. Kiệt đã đuổi theo nó, cậu phát hiện ra nguy hiểm, đã hét lên nhưng mọi chuyện quá nhanh, khiến nó không kịp phản ứng. Và thế là, Kiệt lao tới, đẩy nó ra. Nó đã thoát nạn, còn cậu... lại không kịp.

- Kiệt!

Nó sợ hãi lay mạnh vai Kiệt. Một thức chất lỏng màu đỏ chảy xuống tay nó. Máu! Nó càng hoảng hốt hơn, vội vàng tìm khăn tay, cố gắng bịt chặt vết thương trên đầu cậu, nhưng tay run run không giữ chặt nổi. Một bàn tay khác đưa ra giữ giúp nó. Ngoái đầu lại, hắn đang ngồi bên cạnh nó, gật nhẹ đầu, gương mặt cũng không giấu nổi vẻ lo lắng. Tuy nhiên, hắn vẫn bình tĩnh hơn nó. Rút điện thoại gọi cấp cứu, tay hắn vẫn giữ chặt vết thương trên đầu Kiệt.

Chiếc xe gây tai nạn nhân lúc đó lập tức quay đầu bỏ trốn. Trên xe, một gương mặt xinh đẹp đang cau mày tức giận. Người ngồi cạnh giọng run rẩy hỏi:

- Chị, chẳng phải chị chỉ định đâm nhẹ, dọa nó một chút thôi sao?

- Vốn là định như vậy. - Cô gái ngồi ở ghế tài