
một góc. Đợi cho tiếng bước chân đi xa, nó mới ló đầu ra. Nhìn quanh một hồi, xác định là không có ai ở lại, nó mới rón rén vào phòng hiệu trưởng.
Hồ sơ đâu rồi ta? A, đây rồi! Hai siêu quậy vừa nãy mấy “sếp” vừa nói tên gì ấy nhờ (thông cảm, trí nhớ chị ấy kém =.=)? Ây, nhớ rồi. Coi nào. Hoàng Thiên Lâm lớp 11B, Triệu Tĩnh Nhiên lớp 11C. Không được, phải để hai siêu quậy này chung lớp với nó mới dễ lôi kéo đồng minh. Bút đâu? À há, sửa gấp. Cho hai bạn này vào lớp 11A. Hê hê, xong rồi. Các học sinh khác mấy giáo viên cũng sắp xếp hết cả rồi. Dạo này nhiều người chuyển vào đây ghê ta. Tội nghiệp, chắc bị ba mẹ ép đây. Á quên, có một người tự nguyện. Chắc người này bị điên quá.
“Cộp, cộp”
Á, có tiếng bước chân ngoài hành lang. Nó vội vã lao ra khỏi phòng như tên bắn, chạy một mạch về chỗ mình. Sém chút nữa là bị phát hiện, hú hồn.
* * *
“Renggg…”
“Vù”
“Bộp”
Một cái gạt tay nhẹ nhàng, giải quyết xong một…em đồng hồ =.=. Đây là thói quen muôn đời của nó. Cứ cái đồng hồ nào kêu bên tai là đảm bảo được nó tiễn về…thế giới bên kia =)).
“Ấy, không đúng lắm, bình thường mình đâu có để chuông đồng hồ.” Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu nó và lập tức giúp nó nhận ra: Nó đang ở kí túc xá trường Thanh Phong.
– AAAAAAA!!!!!!!
Bật dậy y như một cái lò xo, nó lập tức xông vào nhà vệ sinh. Đánh răng rửa mặt, thay đồ xong, nó ôm theo cái bản đồ dò la nhà ăn của trường. Đến là khổ. Cai trường rộng khủng khiếp. Đi đâu cũng phải ôm theo cái sơ đồ trường, không thì chỉ sợ lạc đường thôi =)).
Sau một hồi đi loằng ngoằng mà vẫn không tìm ra cái nhà ăn, nó bực mình vứt luôn tờ sơ đồ vào cặp, quyết định không thèm ăn sáng nữa mà lên lớp luôn. Công nhận một điều là khả năng xem sơ đồ của nó kém thật. Cầm cái sơ đồ ngay trên tay mà nửa tiếng trôi qua vẫn chưa tìm được phòng ăn. Hình như nó còn đi qua cái nhà ăn đấy rồi mà không nhìn thấy ấy chứ =)).
Hây, ngoài cổng trường có mấy cái xe kìa, chắc là đưa học sinh mới đến.
“Rầm”
Đang mải nhìn mấy cái xe đen bóng, mắt mũi nó cứ phải gọi là để ở đằng sau thành ra…
“A, ai để cái khúc gỗ chết bằm này trên đường thế. Đau quá đê”. Nó lầm bầm trong miệng và trợn mắt quay đầu lại thì bắt gặp “khúc gỗ” đang…nhìn nó chằm chằm (???). Hỏa khí bốc lên ngút trời. Nó bực mình xắn tay áo đứng bật dậy:
– Này, cậu có sao không đấy? Khi không tự dưng lại ngáng chân người khác là sao?
– Không phải tôi ngáng chân, tôi vẫn ngồi đây từ nãy đến giớ. Là tại cậu không chú ý. Còn đổ lỗi cho tôi à? – Hắn lạnh lùng cất tiếng, ánh mắt hờ hững.
– Cậu…cậu…cậu…
Nó tính **** cho hắn một trận nhưng có điều…đuối lí rồi (_ _”). Bởi căn bản người sai là nó thật =.=.
Nó đành phủi tay bước đi mặc dù lòng vẫn rất ấm ức.
“Phịch”
Vứt cái cặp lên bàn. Nó ngồi thụp xuống, đếm từng giây chờ đợi. Bao giờ mới đến giờ vào lớp nhỉ? Nó đang nóng lòng muốn gặp mấy đồng minh tương lai của mình ý mà =)).
Trời không phụ lòng nó nên đã đẩy thời gian qua nhanh. Tiếng chuông báo hiệu giớ học vang lên. Nó ngồi ngay ngắn, rất ra dáng học sinh ngoan hiền (=.=).
– Chào các em, hôm nay chúng ta có ba bạn mới. Các em vào đây.
Oa, hay quá. Giờ phút nó mong đợi đã đến. Ủa, sao lại là cái tên ban sáng vậy? Có duyên ghê ta.
– Hoàng Thiên Lâm, Triệu Tĩnh Nhiên, Trần Vũ Kiệt, các em ngồi…
– Ở đây còn chỗ trống nè cô.
Nó lăng xăng hét ầm lên. Bà cô khẽ cau mày, nhưng nhận ra chỉ còn mấy chỗ trống cuối lớp nên gật đầu:
– Được rồi. Vậy các em ngồi xuống cuối lớp.
– Dạ.
Tiếng dạ ran của hai người, còn cái tên hồi sáng thì vẫn im lìm. Nó bắt đầu ghét hắn rồi nha. Người đâu là lạnh chẳng khác gì tảng băng di động.
Đi qua nó, một tên con trai với mái tóc nâu mêm khẽ mỉm cười. Nó bực mình quát nhỏ:
– Nhìn cái gì thế?
– Không có gì. – Hắn tiếp tục cười – Gặp lại rồi, cũng có duyên đó.
Gặp lại? Gặp lần nào chưa mà lại? Thôi mặc kệ, nó đang vui không thèm để tâm. Hà hà, cuộc sống của nỏ ở đây bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Chương 2: Những kẻ cùng hội cùng thuyền
Liếc liếc…
Lại liếc liếc…
Cả một giờ học nó ngồi liếc đi liếc lại hai cái người ngồi bên kia không biết bao nhiêu lần, đến nỗi mắt nó sắp lác luôn rồi =.=. Tình hình là nó đang tính kế làm quen với hai siêu quậy đình đám. Cái tên mặt lạnh kia có vẻ hơi khó. Tạm gác lại. Làm quen với cô bạn đáng yêu trước đi. Nhìn mặt bạn này có vẻ hiền (cũng chưa chắc nha ='>'>~).
Nhưng có một chút vấn đề là…làm quen như thế nào đây? Không lẽ lại ra chào rồi bắt tay “hợp tác” à. Nghe có vẻ sao sao á (sao tác giả không thấy có vấn đề gì nhỉ, bình thường vẫn làm quen với nhau thế mà =.=). Suy đi tính lại, cuối cùng nó quyết định viết thư.
Lật trang giữa của quyển vở, nó hý hoáy viết mấy chữ, xong xé tờ giấy, gập thành máy bay, chuẩn bị phi sang bên kia. Ngó thấy bà giáo Thanh đang mải mê viết bài trên bảng, nó chớp thời cơ phi ngay lập tức. Nhưng có vẻ số nó là số con mực thật =.=. Đúng lúc chiếc máy bay “cất cánh” thì trời…đổi gió. Và thế là, nó lập tức chuyển hường, lại thêm cánh tay ai đó vô tình đập vào làm máy bay giấy bị đẩy lên…bàn giáo viên =)).
“Oa, xong rồi, cuộc đời ơi, th