
người, lại bị anh gắt gao đè lại, thấp giọng quát ra lệnh, “Không được đi, giúp anh làm xong.”
“Không được, em đói bụng.”
“Ngoan, anh cũng đói bụng, cho anh ăn no trước.” Anh cầm lấy tay cô trượt đến chỗ nóng bỏng kia, rất rõ ràng ám thị mình rốt cuộc là đói làm sao.
Thấy anh kéo quần xuống, Thích Giai cuống quýt hướng phòng bếp nhìn nhìn, nhắc nhở, “Dì ở đây.”
“Vậy nhanh lên.” Anh cắn vành tai cô thúc giục, “Vợ, sờ đi, nó thật khó chịu.”
Thích Giai không nghĩ tới chỉ đùa một chút lại khơi mào thuốc súng, nhưng thật sự không dám ở phòng khách chơi đùa với anh, nếu như dì bỗng nhiên đi ra, cô thế nào cũng phải xấu hổ muốn chết. Bất quá nhìn người đàn ông vùi đầu bên gáy cô, cũng hiểu được nếu không làm theo ý anh, không chừng anh lại làm ra chuyện quá giới hạn nào nữa. Vì thế, đành phải lấy lòng nói, “Vào phòng ngủ được không?”
“Ở đây không tốt sao?” Anh cắn cổ cô, xấu xa nói, “Nơi này càng kích thích.”
Thích Giai trở mình mắt trợn trắng, đẩy đầu anh uy hiếp, “Hoặc là phòng ngủ, hoặc là tự anh giải quyết.”
“Không được, anh muốn em.” Lâm Tiêu Mặc nói xong, mặc quần, xoay người ôm cô vào phòng ngủ, khi đi ngang qua phòng bếp, anh gào lên với dì một câu, “Dì, Thích Giai mệt muốn ngủ trước, cháu giúp cô ấy, dì làm cơm xong cứ đi trước đi.”
Tiếp đó… Thích Giai thật bi thảm. Đầu tiên là năm ngón tay mỏi nhừ, anh vẫn cứng rắn không xong, tiếp theo lại bị đùa nghịch tư thế xấu hổ, khép hai chân lại để anh ma xát ở giữa hai chân, cũng không biết có phải kìm nén lâu lắm không, bắp đùi Thích Giai sớm bị ma xát ướt một mảnh, nên đi ra vẫn không được. Đến cuối cùng, cô thật sự mệt quá làm liều, liền cúi đầu xuống, xuất ra thủ đoạn phải dùng ở đảo quốc nhỏ đó, há mồm không lưu loát bao lấy thứ nóng bỏng thật lớn kia, không ngờ, còn chưa kịp có động tác gì, người nào đó liền kích động đẩy đầu cô ra, chất lỏng liền hùng dũng phun ra…
Sau đó, Lâm Tiêu Mặc ôm cô nhớ lại ý vị tốt đẹp vừa rồi, nghĩ đến ôn nhuận kia, bao bọc trơn ướt cùng hai má lõm xuống của cô, bụng căng thẳng, Lâm tiểu đệ vừa phóng thích lại có xu thế sống lại. Cúi đầu nhìn sắc mặt ửng hồng của Thích Giai, biết không thể làm cho cô quá mệt mỏi, cho nên chỉ nhẹ vỗ về lưng cô, câu được câu không nói chuyện phiếm, “Hôm nay kiểm tra thế nào?”
Nói đến con, Thích Giai đang mệt mỏi bỗng tinh thần tỉnh táo, ngửa đầu, đem kết quả kiểm tra và lời nói của bác sĩ báo cáo lại với Lâm Tiêu Mặc, nói xong lời cuối, lại nghĩ tới chuyện buổi chiều, bất chợt ngừng câu chuyện.
Lâm Tiêu Mặc thấy thần sắc cô bất thường, vội lo lắng hỏi, “Sao vậy?”
Cô nhìn anh, suy nghĩ thật lâu mới nói ra, “Buổi chiều gặp qua Lạc Hú.”
Chương 51
“Buổi chiều em ở bệnh viện gặp được Lạc Hú.”
Động tác chăm sóc ngưng trệ một cái chớp mắt lại tiếp tục, “Cô ấy nói gì với em?”
Thích Giai không trả lời, hỏi lại anh, “Bây giờ có phải rất phiền lòng không?”
“Có chút. Có người đào góc tường anh, ba VP dưới tay đều đưa đơn từ chức với anh.”
Anh nói vân đạm phong khinh, Thích Giai lại thấy tính nghiêm trọng của chuyện xảy ra. FID của MH tổng cộng có bốn tổ, hiện tại người phụ trách ba tổ muốn từ chức, vậy hoạt động của cả ngành và công trạng khẳng định xuống dốc không phanh.
“Biết ai làm không?” Cô vội hỏi.
Lâm Tiêu Mặc không trả lời, dịu dàng vuốt ve đầu cô, “Việc này em không cần quan tâm, anh sẽ xử lý tốt.”
Thích Giai nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Mặc, nhớ tới chỉ trích của Lạc Hú. Tuy lúc ấy cô phản bác chính diện, nhưng trong tâm lại nghĩ giống Lạc Hú. Cô thở dài, ôm tay anh thật chặt, “Đều do em không tốt, để anh chậm trễ công việc nhiều như vậy.”
“Đây không phải nguyên nhân chủ yếu.” Lâm Tiêu Mặc nghiêm túc giải thích, “Một vài nguyên lão đối với việc anh nhảy dù đến FID vốn có ý kiến, bọn họ chủ mưu muốn chèn ép anh đã lâu, cho dù anh mỗi ngày ở Bắc Kinh, họ cũng ngáng chân anh như vậy.”
“Nhưng mà…” Thích Giai chần chừ mở miệng, “Tuy nói thế, nhưng nếu anh không phân tâm như vậy, bọn họ cũng sẽ không tìm được cơ hội.”
Lâm Tiêu Mặc rũ mắt, nhìn thấy vẻ tự trách của cô trong mắt, biết cô nhất thời không thể buông được, cũng không giải thích tiếp, chỉ dùng tay gõ gõ trán cô, nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, Lạc Hú tìm em nói việc này?”
Thích Giai khẽ giật mình, do dự một lát vẫn nói thật, “Cô ấy nói có thể giúp anh, chỉ cần em rời đi.”
“A?” Lâm Tiêu Mặc nhướng mày, nghiêm túc hỏi, “Vậy em trả lời thế nào? Không phải đáp ứng rồi chứ?”
“Đương nhiên không có.” Thích Giai sốt ruột phân trần, “Đừng nói cô ấy bảo em đi, hiện tại chính anh tự mình đuổi em, em cũng phải mặt dày mày dạn đi theo anh.”
“Như vậy a…” Lâm Tiêu Mặc nhướng mày bất đắc dĩ thở dài, “Ai, anh còn sợ sau khi thất nghiệp sẽ để cho em theo anh sống khổ, muốn…”
“Là sao.” Thích Giai từ từ ngồi xuống, cắt ngang lời anh, “Lâm Tiêu Mặc, em cảnh cáo anh, nếu anh dám học có phúc cùng hưởng, có hoạ anh làm nam chủ, em sẽ không để yên cho anh.”
Lâm Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của Thích Giai, độ cong khoé môi càng lúc càng lớn. Anh bắt được ngón tay cô, nhanh nhẹn dùng lực đem cô tiến vào trong lòng, nhẹ giọng n