
học được a!
“Được rồi, vuốt mông ngựa ít thôi, qua tán gẫu với bà ngoại một lát, tối nay là có thể ăn cơm.”
Lâm Tiêu Mặc nói câu tuân lệnh, cởi áo khoác đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thích Giai, “Bà ngoại, mọi người tán gẫu gì thế?”
Bà ngoại nhếch miệng cười, “Đang nói chuyện cháu lúc còn nhỏ.”
“Lúc nhỏ?” Lâm Tiêu Mặc hơi nâng mi, “Bà ngoại, bà đừng đem chuyện xấu trước đây của cháu kể cho cô ấy nghe, bằng không cô ấy sẽ cười cháu.”
“Chuyện xấu? Cháu có chuyện gì xấu nhỉ?” bà cười, vẻ mặt gian trá, “Là bị chó rượt rơi xuống hố phân? Hay là tham gia cuộc liên hoan, bị nữ sinh hôn đầy dấu trên mặt, hay là…”
“Bà ngoại!” Lâm Tiêu Mặc kêu to một tiếng, “Bà đang muốn liệt kê hết mọi chuyện sao? Còn nói nữa cháu sẽ giận đó.”
“Được được, không nói không nói.” Bà mỉm cười đồng ý, lại quay đầu nháy mắt với Thích Giai, nhỏ giọng nói thầm, “Ăn cơm xong bà ngoại kể chuyện vui cho con tiếp.”
Thích Giai bị động tác trêu đùa của bà ngoại làm cho cười khúc khích, bất quá liếc nhìn người nào đó đang đen mặt, vội nhịn cười, trộm nhéo nhéo tay anh.
“Hừ, muốn cười thì cười đi.” Lâm Tiêu Mặc gõ nhẹ vào trán cô, giọng điệu bất đắc dĩ cùng cưng chiều.
Bà ngoại cũng là người thức thời, thấy vợ chồng son tình cảm nồng nàn, liền tìm cớ, nói đi xem Lâm mẹ nấu cơm thế nào, rời khỏi phòng khách.
Mãi đến khi bà đi xa, Thích Giai mới cấu ngắt trên lưng Lâm Tiêu Mặc một phen, hạ giọng chất vấn, “Anh đã sớm biết mọi người muốn tới, sao không nói cho em biết?”
“Anh cũng mới biết được lúc sáng.” Lâm Tiêu Mặc bắt được tay cô giải thích, “Mẹ anh trước khi lên máy bay mới gọi điện thoại cho anh, nói muốn đến thành phố B thăm chúng ta.”
“Vậy anh cũng nên sớm một chút báo cho em biết a, hại em làm chuyện xấu hổ.”
“Xấu hổ gì?”
Thích Giai đem chuyện buổi chiều mơ hồ kể lại, nghe được Lâm Tiêu Mặc bất cười, “Mẹ anh lúc ấy khẳng định bị hù chết.”
“Em cũng bị hù chết, mẹ anh đột nhiên đến, em một chút chuẩn bị cũng không có.” Thích Giai oán giận nói.
“Muốn chuẩn bị cái gì? Như vậy không phải rất tốt sao?” Lâm Tiêu Mặc sờ sờ đầu cô, “Sớm nói với em, chắc chắn em lại nghĩ đông nghĩ tây.”
“Nhưng mà…” Thích Giai xem xét cách ăn mặc tuỳ tiện trên người mình, không vui mở miệng, “Tốt xấu gì em cũng chỉnh trang một chút, lấy hình tượng tốt gặp mẹ anh chứ!”
“Hình tượng bây giờ rất tốt, vừa thấy chính là phụ nữ có thai.” Lâm Tiêu Mặc trêu chọc.
Thấy cô nhíu chặt mày, một bộ dáng sắp phát hoả, Lâm Tiêu Mặc vội vàng chuyển sang chuyện khác, “Hôm nay cái mũi có khó chịu chút nào không?”
“Không hắt hơi, bất quá vẫn bị nghẹt mũi.” Thích Giai nói.
“Khó trách, mẹ anh nấu thơm như vậy em cũng không phản ứng.” Lâm Tiêu Mặc liền nhéo cái mũi sau khẩu trang của cô, “Mẹ anh từ Hàng Châu mang vịt đến, nói là cho em bồi bổ sức khoẻ.”
“Mẹ anh vừa nghe nói dì giúp việc về nhà, liền tâm tâm niệm niệm chạy đến. Trước khi đi còn đến chỗ bác sĩ trung y mua hơn mười đơn thuốc bồi bổ cho phụ nữ có thai, mang theo một bao đầy dược liệu, nguyên liệu đến đây nấu ăn.”
“Bà thật sự không giận em? Hay là mẫu bằng tử quý?” Thích Giai cẩn thận hỏi thử.
“Đều có đi.” Lâm Tiêu Mặc trả lời sự thật, “Đứa nhỏ là một nhân tố, bất quá đáy lòng bà hẳn đã hiểu và bỏ qua cho em, nếu không với tính tình của mẹ anh, cho dù em mang chính là long thai, bà nếu không bỏ qua vẫn sẽ tiếp tục phản đối.”
“Vậy thái độ hiện tại của mẹ anh là gì?” Thích Giai hỏi.
Lâm Tiêu Mặc xoa tóc cô, chậm rãi nói, “Hẳn là ngầm thừa nhận.”
“Nhưng buổi chiều bà ngoại bảo em đổi lại gọi mẹ, bà không tỏ thái độ.”
Lâm Tiêu Mặc sửng sốt, ai ủi hôn trán cô, “Từ từ sẽ được, bà lần này tới chăm sóc em đã làm tình hình tốt, hoàn toàn chấp nhận em chỉ là vấn đề thời gian.”
“Chỉ mong vậy.”
Cái mũi không thông, vị giác cũng không bị ảnh hưởng, Thích Giai hiện tại cảm thấy đồ ăn Lâm mẹ làm rất ngon, đặc biệt là canh vịt nấu măng, mềm mại thơm ngon, làm cho cô sau khi mang thai ít được ăn thịt tươi cũng nhịn không được gặm một cái cánh và một chân vịt.
Lâm mẹ thấy cô ăn vui vẻ, trên mặt ý cười cũng càng sâu, mặc dù không nhiệt tình dào dạt gắp thức ăn cho cô, nói cũng không nhiều, nhưng ung dung thản nhiên đem đĩa thịt qua bên này cho cô, ý bảo cô ăn nhiều chút. Thích Giai trộm trao đổi ánh mắt với Lâm Tiêu Mặc, ấm áp tự đáy lòng.
Cơm nước xong, Lâm mẹ mang trái cây đã gọt vỏ, bốn người ngồi vây quanh sôpha xem TV, được một lúc, điện thoại Lâm mẹ liền vang lên.
Thích Giai vừa xem TV, vừa nghe đối thoại của bà, đoán là điện thoại của Lâm ba. Khi đang phân tâm, thình lình nghe Lâm mẹ nhắc đến tên mình, “Vậy phải hỏi Thích Giai có đồng ý hay không?”
Cô trố mắt, còn chưa phản ứng kịp, Lâm mẹ đã đưa di động sang cho cô, “Ba con nói muốn nói chuyện phiếm với con.”
Cô ngơ ngác vâng một tiếng, nhận lấy di động, cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng bởi câu “Ba con” của Lâm mẹ hay không, cô rất tự nhiên liền hỏi, “Ba, ba tìm con?”
Lời vừa ra khỏi miệng, người trong phòng khách cùng Lâm ba ở đầu kia điện thoại đều ngưng đọng trong chớp mắt, Lâm Tiêu Mặc suy ngẫm nhìn cô, trên mặt đều là ý cười. Thích Giai bị anh nhìn