
lùng mua một bộ trang bị cực phẩm, rồi vơ vét thuốc tăng máu tức thì nữa. Không có một tháng thì phỏng chừng không làm nổi đâu.”
“Ca ca đây hiện giờ đã 57 rồi, nếu thuận lợi thì nửa tháng nữa là có thể tới 60 đấy.”
“Điểm công đức của ngươi đủ rồi à?”
“Chỉ còn thiếu mấy trăm điểm nữa thôi, ba ngày là có thể kiếm xong rồi.” Phá Toái than thở: “Năm đó đi theo nữ nhân tìm nhạc khí, nữ nhân thì chưa cua được, nhưng dọc đường cứ liên tục làm nhiệm vụ công đức, mưu đồ tạo ra hình tượng ‘trợ giúp kẻ yếu’ của mình. Không ngờ thật đúng là mèo mù vớ phải chuột chết mà.”
“Đúng rồi, Nhược Hân đâu?”
Phá Toái không trả lời, chỉ cụng một ly rượu trắng rồi nói: “Gia Tử, trước kia ta mãi vẫn cứ không hiểu vì sao nữ nhân lại nói nam nhân đê tiện, nhưng bây giờ thì hiểu rồi. Ta cũng đê tiện lắm. Lúc trước chưa ăn được thì ta hận không thể moi cả trái tim của mình ra cho nàng ta xem. Nhưng bây giờ theo đuổi được rồi, ta lại cảm thấy không còn chút thú vị gì cả. Cũng giống như chuyện nam nữ làm tình vậy, nữ làm xong thì hạnh phúc, thỏa mãn, còn nam thì sao? Nam xong xuôi rồi chỉ thấy trống không và nhàm chán vô cùng.”
“Tiểu Phế đã từng nói đó mà, một nữ nhân quá dễ cua được, với một nữ nhân quá khó cua được thì đều không phải là người bầu bạn lý tưởng của nam nhân. Loại thứ nhất thì sẽ không được quý trọng, loại thứ hai thì vì người nam đã cạn kiệt tinh lực rồi, khi có được rồi thì không còn thiết bồi dưỡng tình cảm gì nữa, đã không còn những cảm xúc hưng phấn khi theo đuổi người ta. Ngươi đừng nói với ta là theo đuổi hơn một năm, mà yêu đương ba ngày là đã chia tay đó nhé?”
“Cái đó thì không đâu, vậy chẳng phải sẽ thiệt thòi lớn rồi sao.” Phá Toái nói: “Nàng chẳng phải thích ta có cá tính đó sao? Bây giờ chuyện ta đây thích nhất là uống rượu với bằng hữu, rồi đánh quái luyện cấp làm nhiệm vụ.”
“Ha ha, ngươi có oán khí.”
“Khi mà ta biết nếu ta không làm mọi chuyện theo ý nàng thì ngược lại lại có thể cua được nàng, ta đã có oán khí rồi. Là người thì ai cũng đều đê tiện cả!” Phá Toái thở dài: “Đã như thế, ta cần gì cứ phải bỏ đi đại thụ mà khăng khăng chết sống đi tìm một cây đại thụ khác chứ? Có thì cứ dùng đi, yêu ai mà cũng chẳng là yêu, cưới ai cũng chẳng là cưới? Dù sao thì thì một khi đã có con rồi, cũng phải làm nô lệ cho chúng mà thôi. Quỹ đạo sinh hoạt đã không thể cải biến được, vậy thì cứ dùng cái giá nhỏ nhất để thích ứng là xong. Thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi cả mà.”
“Ha ha!” Đường Hoa cười to rót đầy rượu cho Phá Toái: “Không ngờ sau một màn theo đuổi nữ sinh, Phá Toái nhỏ bé nhà ta đã trở thành nhà triết học rồi.”
“Ây, ngươi đừng có dùng cái danh xưng triết học gia ra để mắng ta nhé. Coi chừng lát nữa ta không đi với ngươi tìm tôm báo thù bây giờ.”
“Kẻ hiểu ta không ai bằng Phá Toái, biết ta định báo thù luôn.” Đường Hoa nâng ly: “Không đàm phong hoa, không bàn tuyết nguyệt. Có thù báo thù, có nợ thì hoàn nợ. Cạn!”
“Cạn!”
* * * * * *
Đường Hoa xẹt một nhát lao ra khỏi mặt nước, quát: “Chạy giữ mạng mau!”
“Lại trốn à?” Phá Toái nghe vậy bèn lập tức trốn ngay, vừa chạy vừa hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Gặp phải thân thích của tên kia.”
“Thân thích nào?”
“Vạn phu trưởng binh tôm.”
“Đệt bà.” Giữa lúc cấp bách, Phá Toái vẫn ráng ngoái cổ nhìn lại, đúng thật, trong phạm vi chừng chục dặm, mặt biển lấp lóe ánh phản quang của vỏ tôm, trông sáng lạn vô cùng.
* * * * * *
“Bản đồ!” Đường Hoa chỉ vào một điểm trên bản đồ, nói: “Nếu không đoán sai thì chỗ này chín phần mười có quân biên phòng của long vương, cũng tức là cái ổ tôm. Ngươi không thấy đâu, tới chỗ nước sâu kia, bầy tôm đang bài binh bố trận, có bốn con vạn-tôm-trưởng chỉ huy chúng rèn luyện trận hình đấy. Bốn vạn con tôm chỉ cao chừng một trượng cầm theo binh khí, trong đó cứ mỗi trận lại có mười con thiên tôm trưởng… Thượng Đế ôi, mối thù này coi bộ rất khó báo đây.”
“Theo ta biết thì dựa theo quan hàm, hẳn còn phải có một con tướng quân tôm nữa mới đúng chứ?”
“Không nhìn thấy!” Đường Hoa cố nhớ lại một cách cẩn thận, xong nói: “Đừng có nói là ta bị dọa cho không thấy được rõ ràng nhé, ta trông cẩn thận lắm đấy, tuyệt đối không có con tướng quân tôm nào đâu.”
“Có khi nào con tướng quân tôm này đã trốn ở chỗ sâu chơi trò đào ngũ rồi không nhỉ?” Phá Toái hỏi.
“Nếu là như vậy thì…” Đường Hoa cười gian: “Hè hè…”
* * * * * *
Cảm giác bị người ta rượt là thế nào đấy? Phá Toái không biết, nhưng hắn lại biết cái cảm giác bị bốn vạn con tôm dí theo. Có một câu thành ngữ như sau: hoảng quá thì không chọn đường. Bầy tôm chơi chiến thuật chim se sẻ để quấy rầy Phá Toái, kéo chậm lại tốc độ bay của tên này. Một bộ phận binh đoàn lặn xuống nước, một bộ phận lao lên không chặn lại, bày ra thế trận thập diện mai phục. Câu thành ngữ thứ hai: bá vương biệt cơ. Muốn trốn cũng không thể trốn, chỉ có thể múa một điệu thật đẹp, rồi cắt cổ cho chết. Phá Toái hiện giờ lục – hải – không đều bị bầy tôm bốn vạn con chèn ép, đã trở thành một con ruồi nhép giữa vòng vây. Trên trời có tôm, dưới biển có tôm, bên trái có tôm, bên phải cũng có tôm. Lúc này Phá Toái rớt l