
không có ý định quyến rũ anh?”
Giản Nhu trịnh trọng gật đầu. “Đúng thế!”
“Anh còn nhớ… Năm năm trước, khi đòi chia tay với anh, em luôn nói em luôn muốn tìm cơ hội trả thù cho người thân của em. Tới khi anh xuất hiện dưới chung cư nhà em, cơ hội em chờ đợi bấy lâu đã tới.”
Giản Nhu đờ người. Nhiều năm trôi qua, cô đã quên béng lời thoại này dù đã học thuộc làu làu. Anh chỉ nghe có một lần, vậy mà vẫn nhớ như in.
Cô đưa mắt đi chỗ khác, chuyển đề tài: “Em hơi đói. Bây giờ là mấy giờ rồi? Đã đến bữa tối chưa anh?”
Trịnh Vĩ liền nâng cằm Giản Nhu, nhìn thẳng vào mắt cô. “Rốt cuộc câu nào của em là thật, câu nào là giả thế?”
Cô chớp chớp mắt, cười, nói: “Em nhớ ra rồi! Đúng là em định quyến rũ anh nên mới cố tình đi trả ví. Thật ngại quá, càng lớn tuổi trí nhớ của em càng tệ.”
“Xem ra em muốn anh bức cung rồi…”
Thấy anh lại định thò tay vào trong áo mình, Giản Nhu lập tức lùi lại. “Lạm dụng hình phạt riêng là phạm pháp đấy!”
“Phạm pháp hay không, chắc chắn anh rõ hơn em.” Vừa dứt lời Trịnh Vĩ liền kéo chiếc sơ mi nam trên người cô, áp cô vào cửa sổ kính.
Không còn đường nào thoát, Giản Nhu cất giọng run run: “Đừng nói với em là anh dùng cách này trong công việc đấy nhé!”
“Phúc lợi tốt thế, chỉ mình em mới được hưởng thụ.” Anh cười khẽ, vuốt ve làn da của cô. Toàn thân Giản Nhu run rẩy, nhưng cô cắn răng, thà chết cũng không khuất phục.
Lần “bức cung” này chắc chắn là sự giày vò đáng nhớ nhất trong cuộc đời Giản Nhu. Nếu đối tượng không phải là Trịnh Vĩ, cô thà đập đầu vào tường chết chứ không chịu sự hành hạ này. Sau khi kết thúc quá trình mà cô “cầu sống không được, cầu chết không xong”, Trịnh Vĩ lên tiếng: “Bây giờ anh tin rồi.”
“Anh tin gì cơ?” Giản Nhu túm lấy rèm cửa, cố gắng bình ổn hơi thở hỗn loạn.
“Anh tin hồi đó em chỉ đơn thuần muốn trả lại ví cho anh, không có mục đích khác.” Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, anh bật cười thành tiếng. “Nếu không, em cũng chẳng bày ra vẻ “thà bị đánh chết cũng không chịu nói thật”.”
“Anh…”
Trịnh Vĩ thong thả mặc áo sơ mi, vừa cài cúc vừa nói: “Đi thôi! Anh đưa em đi ăn tối!”
Giản Nhu bình ổn hơi thở, đầu óc hỗn loạn cũng tỉnh táo trở lại. Bây giờ cô mới tỉnh ngộ. Bức cung gì chứ, rõ ràng anh cố ý bắt nạt cô thì có. Người đàn ông này quả là thâm hiểm và lý trí hơn năm năm trước nhiều. Anh không còn là Trịnh Vĩ một lòng một dạ tin tưởng cô, bất kể cô nói gì cũng chẳng nghi ngờ. Anh cũng không còn là chàng trai mà cô tùy tiện diễn trò, tạo ra scandal là có thể khiến anh tổn thương.
Giản Nhu bất giác rùng mình. Cô có cảm giác mình đang từng bước rơi vào bẫy, từng bước bị anh khống chế, từng bước bị anh “ăn” đến xương cũng chẳng còn. Hy vọng đây chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Mặc quần áo, rời khỏi câu lạc bộ, Trịnh Vĩ lái xe đưa Giản Nhu về quảng trường Thiên An Môn. Cô tưởng anh sẽ dẫn mình đến một nhà hàng vắng vẻ ăn cơm, không ngờ anh lại đến tiệm vịt quay Toàn Tụ Đức. Lúc này là giờ cao điểm, trong và ngoài tiệm rất đông người, vô cùng náo nhiệt.
Vừa đi đến cửa tiệm, thấy ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh, Giản Nhu vội kéo tay áo Trịnh Vĩ. “Nơi này đông người quá, hay chúng ta tới quán khác đi! Ngộ nhỡ bị phóng viên chụp được ảnh…”
Trịnh Vĩ dừng bước, lạnh lùng liếc nhìn cô. “Chụp được ảnh thì sao? Anh không thể chường mặt ra à?”
Là một người phụ nữ vừa được “bao nuôi”, cô mỉm cười giải thích: “Không phải! Anh có vị hôn thê. Em không muốn bị thiên hạ chửi là người thứ ba.”
“Người thứ ba thì có vấn đề gì? Em bị chửi còn không ít sao?”
Giản Nhu ngẫm nghĩ. Đúng là không ít, mấy ngày trước cô còn bị cư dân mạng chụp cho cái mũ người thứ ba phá hoại cuộc hôn nhân hạnh phúc của Nhạc Khải Phi. Cô tiếp tục nở nụ cười ngọt ngào. “Hôm qua, em vừa cùng Nhạc Khải Phi uống cà phê ở Thượng Hải, hôm nay lại cùng anh đi ăn vịt quay. Em bị chửi là lẳng lơ cũng chẳng sao, nhưng Trưởng phòng Trịnh là người có địa vị, có tiền đồ, nếu bị nói là “đào chân tường ” của Nhạc Khải Phi thì ảnh hưởng rất không tốt.”
Đào chân tường: có nghĩa là cướp người yêu của người khác.
Nhìn thấy vẻ cứng đờ của Trịnh Vĩ, Giản Nhu cảm thấy rất vui vẻ. Vừa định kéo anh ra ngoài, tìm một nhà hàng vắng vẻ để dùng cơm thì anh đột nhiên ôm eo cô, không do dự cúi xuống hôn cô giữa chốn đông người. Giản Nhu sững sờ, chỉ biết mở to mắt nhìn anh. Trịnh Vĩ nheo mắt, cười cười.
Giản Nhu lăn lộn trong làng giải trí bảy, tám năm, đóng mấy chục bộ phim điện ảnh và truyền hình, tuy không phải là ngôi sao hàng đầu nhưng ít nhất cũng là diễn viên hạng hai quen mặt. Dám cưỡng hôn cô giữa chốn đông người, ngoài Trịnh Vĩ, chắc không có người đàn ông thứ hai. May mà anh dừng lại ở mức độ nhẹ nhàng chứ không diễn cảnh giới hạn độ tuổi.
“Một khi em đã không bận tâm chuyện bị mang tiếng lẳng lơ, anh còn sợ gì chứ?” Trịnh Vĩ buông người cô, thản nhiên hỏi lại.
Hừm! Cô quên mất, cả cuộc đời này anh chẳng sợ điều gì. Lén đưa mắt quan sát xung quanh, Giản Nhu phát hiện rất nhiều người đang giơ điện thoại chụp ảnh. Cô nhân viên phục vụ nở nụ cười ngại ngùng, mời bọn họ vào chỗ ngồi. Trước vẻ cương quyết