XtGem Forum catalog
Sự cám dỗ cuối cùng (Leo cao)

Sự cám dỗ cuối cùng (Leo cao)

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327851

Bình chọn: 7.5.00/10/785 lượt.

ồi. Cô lại quay sang Giản Tiệp. “Em hãy chăm sóc mẹ. Chị hơi mệt, chị đi nghỉ trước đây. Sáng mai chị còn phải quay bộ phim mới nữa.”

“Chị!” Giản Tiệp đột nhiên hỏi một câu chẳng đâu vào đâu: “Chị làm thế nào để giành được bộ phim này?”

“Làm thế nào ư?” Giản Nhu nhớ lại buổi tối hôm ấy, cô bị nhiều người chuốc rượu, Trịnh Vĩ ngồi cạnh nhìn cô uống rượu cho đến khi cô say khướt rồi ngủ trên giường của anh.

Đột nhiên cảm thấy khôi hài, cô không kìm được bật cười thành tiếng. “Ngủ với đàn ông chứ sao nữa.”

Không để ý đến vẻ mặt sững sờ của mẹ và em gái, Giản Nhu đi thẳng vào phòng ngủ, khóa trái cửa. Cô mở tủ, định lấy bộ váy ngủ. Chọn đi chọn lại một hồi, cuối cùng cô lại cầm điện thoại gọi cho Trịnh Vĩ.

Cô muốn nói với anh, vừa rồi cô chỉ định để mẹ uống thuốc nên mới từ chối. Thực ra cô rất muốn ở bên anh. Cô và anh cần phải tiếp tục cố gắng, không thể bỏ cuộc giữa chừng. Tuy nhiên điện thoại đổ chuông hồi lâu mà không có người bắt máy.

Giản Nhu gửi tin nhắn cho anh: “Anh đừng giận. Tính mẹ em là vậy, không thể không làm theo ý bà. Ngày mai em đi tìm anh, chúng ta cùng nghĩ cách thuyết phục mẹ, được không anh?”

Cô đợi một lúc lâu mà chẳng thấy Trịnh Vĩ hồi đáp. Cô lại nhắn tin: “Anh không trả lời tức là đồng ý đấy nhé! Sáng sớm mai em sẽ đến nhà anh. Chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Em bảo đảm sáng mai anh mở mắt là có thể nhìn thấy em ngay.”

Cô tin dù không trả lời nhưng chỉ cần đọc được tin nhắn, thế nào anh cũng nguôi giận. Kể cả vẫn còn bực tức, đợi sáng mai cô đến dỗ anh, kiểu gì anh chẳng nguôi ngoai. Từ trước đến nay anh luôn là người dễ dỗ dành.

Giản Nhu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô mơ thấy Trịnh Vĩ nở nụ cười dịu dàng, hôn lên trán mình. Anh nói: “Đồ ngốc, làm sao anh có thể từ bỏ em cơ chứ? Anh cố ý làm vậy, lùi một bước để tiến hai bước, em có hiểu không?” Cô ôm chặt anh, cất giọng trách móc: “Anh nên nói trước với em một tiếng. Diễn xuất của em rất tốt, chắc chắn em sẽ đóng kịch y như thật.”

“Lần sau, lần sau nhất định sẽ báo trước với em.”

Giản Nhu tỉnh dậy với nụ cười còn đọng trên khóe môi. Phát hiện trời đã hửng sáng, cô xuống giường, rón rén đi ra ngoài. Trong nhà rất yên tĩnh, chứng tỏ mẹ cô và Giản Tiệp còn đang ngủ say.

Giản Nhu phóng xe như bay đến căn hộ ở khu Lam Trù Danh Tọa. Cô ra sức gõ cửa nhưng trong nhà vẫn im lìm. Cuối cùng cô đành gọi điện cho anh, gọi mấy lần liền mới có người bắt máy.

“Anh đang ở đâu?” Giản Nhu vô cùng mừng rỡ.

Một giọng nữ dịu dàng cất lên ở đầu bên kia điện thoại: “Cô Giản đấy à? Thật ngại quá, Trịnh Vĩ đang ngủ, không tiện nghe điện thoại của cô. Lát nữa cô gọi lại có được không?”

Giản Nhu vô thức hỏi một câu: “Cô là ai?”

“Tôi họ Kiều.”

Họ Kiều? Kiều Hân Vận.

Giống như bị tát một cái rất mạnh, mặt Giản Nhu đau rát, đầu óc như nổ tung.

Đối phương lịch sự xin lỗi rồi gác máy, trong khi cô vẫn cầm điện thoại, một mình đứng ngoài hành lang yên tĩnh và xa lạ. Nước mắt làm nhòe tầm nhìn khiến cô không biết nên đi về hướng nào…

Giản Nhu không nhớ mình về nhà bằng cách nào. Hình như cô vượt nhiều đèn đỏ, bị vô số tài xế quát mắng, nhưng cô chẳng có ấn tượng rõ ràng. Về đến nhà, cô thay bộ váy đẹp đẽ, định trang điểm đẹp. Tuy nhiên nước mắt cứ làm nhòe mascara, khiến cô trông giống một con ma ai oán.

Giản Nhu đi rửa mặt rồi lại bôi bôi, trát trát nhưng nhìn càng đáng sợ. Bà Giản đi vào nhà vệ sinh từ lúc nào, đưa khăn mặt cho con gái. Cô lau đến mức mặt đỏ ửng mới sạch lớp phấn son.

“Tiểu Nhu, con đừng trách mẹ!”

Giản Nhu soi gương. Trong gương hiện lên đôi mắt đỏ hoe của cô và gương mặt buồn bã của mẹ.

“Mẹ là mẹ của con, mẹ đã sinh ra và nuôi con lớn khôn, con sẽ không bao giờ trách mẹ.”

“Nhất định con sẽ tìm thấy người đàn ông tốt hơn cậu ấy, sống một cuộc sống tốt hơn.”

Cô nhắm mắt. “Bao nhiêu năm trôi qua, mẹ có gặp được người đàn ông tốt hơn bố không?”

Cô không nghe thấy câu trả lời của mẹ, tức là bà chẳng gặp được ai.

“Không còn sớm nữa, con phải tới phim trường đây.” Giản Nhu nói.

“Mẹ chuẩn bị bữa sáng rồi, là món con thích nhất.”

“Con không ăn đâu ạ!”

“Như thế sao được! Tối qua con cũng chẳng ăn gì, bây giờ không chịu nhét thứ gì vào bụng thì cơ thể làm sao chịu nổi?”

Cô cười. “Không sao đâu mẹ. Con từng ba ngày liền nhịn đói mà chẳng hề hấn gì.” Nói xong, cô đeo cặp kính râm đen, đi ra khỏi nhà.

Hôm nay là ngày dự án Leo cao chính thức khởi quay. Phim trường là một căn hộ trong khu Lam Trù Danh Tọa. Đầu tiên là cảnh Dương Sâm gặp lại Lam Vũ sau mấy năm xa cách nên đạo diễn quay cảnh Dương Sâm tụ tập cùng bạn bè rồi tới nhà một người bạn xem bóng đá trước.

Lúc Giản Nhu đến nơi, đoàn làm phim đang quay đoạn mấy thanh niên tranh nhau chiếc ống nhòm, không khí rất náo nhiệt. Cô ngồi ở một góc xem họ diễn, trong đầu bất giác tưởng tượng ra hình ảnh Trịnh Vĩ tụ tập cùng bạn bè.

Diễn viên quần chúng đóng vai bạn Dương Sâm nói: “Dương Sâm, anh đừng giả vờ nữa, muốn xem thì lại đây đi!”

Dương Sâm: “Làng giải trí chỉ có ống kính là trong sạch.”

Người bạn: “Có bảo anh cưới về làm vợ đâu!”

Dương Sâm: “Tôi sợ cô ta làm bẩn