
nội tâm của nhân vật. Ai ngờ trợ lý của phó tổng giám đốc công ty đột nhiên gọi điện, thông báo ngắn gọn rằng cô phải đi gặp Nhạc Khải Phi tại quán cà phê xoay ở tầng trên cùng khách sạn Đế Đô lúc năm giờ chiều nay.
Đúng rồi, đây là thông báo chứ không phải lời mời. Ai bảo người ta là đại công tử của CEO kiêm phó tổng giám đốc điều hành mới nhậm chức của công ty truyền thông Thế kỷ, người nắm giữ “mạch máu” kinh tế của cô cơ chứ! Hơn nữa, bây giờ cô đang trông chờ anh ta giúp mình tháo cái mũ “tiểu tam” xuống, tránh nguy cơ một ngày nào đó bị vợ cũ của anh ta tạt axit.
Chưa đến bốn giờ, Giản Nhu mặc bộ đồ bình thường dày dặn, kín mít từ trên xuống dưới, lại đeo cặp kính râm che nửa khuôn mặt mới ra khỏi nhà. Đi vài vòng trên phố, xác định không có người bám theo, cô liền lái xe về phía khách sạn Đế Đô.
Lúc cô đi vào quán cà phê theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Nhạc Khải Phi đã đợi cô trong phòng riêng.
Căn phòng sáng trưng và giản dị tràn ngập tiếng nhạc du dương. Trong không khí thoang thoảng mùi cà phê thơm nồng, Nhạc Khải Phi đang ngồi trên chiếc sofa mềm mại bên cửa sổ, nơi có thể ngắm cảnh thành phố. Ngón tay dài của anh ta cầm tách cà phê, gương mặt nhìn nghiêng tuấn tú cộng thêm động tác ung dung, trầm tĩnh nên thoạt nhìn trông anh ta có vẻ tao nhã của nắng xuân. Nhưng cũng chỉ thoạt nhìn mà thôi, bởi một khi ngắm kĩ, vẻ dung tục, giả dối từ trong cốt tủy của anh ta đúng là không có cách nào che đậy.
Thấy Giản Nhu đi vào, Nhạc Khải Phi nheo mắt. “Ngồi đi, tôi gọi Kopi Luwak [3'> cho em rồi.”
[3'> Kopi Luwak hay còn gọi là cà phê chồn: thứ đồ uống được xếp vào loại hiếm bậc nhất thế giới. Tuy gọi là cà phê chồn nhưng thực chất hạt cà phê do loài cầy voi đốm ăn vào rồi thải ra, mang lại hương vị đặc biệt. Nhiều người uống loại cà phê này không chỉ vì hương vị mà còn vì đẳng cấp của nó.
“Cám ơn!” Giản Nhu ngồi xuống ghế, nhận tách cà phê có mùi “phân mèo” nồng nặc do nhân viên phục vụ đưa tới, mím môi uống một ngụm. Cùng Nhạc Khải Phi học làm “trưởng giả” thưởng thức cà phê rất nhiều lần nhưng cô vẫn không có cách nào thôi liên tưởng đến phân mèo mỗi khi uống. Điều này cũng tựa như quen biết anh ta đã bao năm, cô vẫn không thể quên hình ảnh lần đầu nhìn thấy anh ta giữa đám đông. Lúc đó, người cô đang quay tròn trên không trung, cảm giác chóng mặt ghê gớm theo sự va đập của cơ thể khiến cô đau buốt, trong khi gương mặt anh ta lộ vẻ hứng thú…
Năm đó, Giản Nhu mới mười bảy tuổi, còn là học viên trường điện ảnh tràn đầy nhiệt huyết với nghệ thuật. Tuy lúc bấy giờ cô chỉ đóng vai quần chúng, bộ phim xuất hiện nhiều nhất cũng là nữ thứ n chết sau vài cảnh, nhưng cô tin rằng, chỉ cần mình tận tâm tận lực, một ngày nào đó cô sẽ nổi tiếng.
Một hôm, Giản Nhu làm diễn viên thế thân trong một dự án điện ảnh lớn, thay nữ diễn viên chính ngã cầu thang trong tòa nhà cao hơn hai mươi tầng. Nhờ “phúc” của người đạo diễn nổi tiếng khắt khe, cô ngã năm lần mới được thông qua. Ngoài gương mặt mà Giản Nhu cố sống cố chết bảo vệ, toàn thân cô không tránh khỏi bị trầy xước.
Hôm đó, Nhạc Khải Phi tình cờ đến thăm phim trường. Chẳng có việc gì để làm, anh ta nhàn nhã đứng bên cạnh xem cô ngã liên tiếp năm lần. Vì vậy trong quá trình lăn tròn, cô lờ mờ nhìn thấy gương mặt đầy vẻ thích thú của một người đàn ông. Ánh mắt của anh ta khiến Giản Nhu lần đầu tiên trong đời cảm thấy căm ghét loại công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi hưởng lạc mà không biết nỗi khổ của nhân gian này.
Sau khi hoàn thành công việc, Giản Nhu ôm bắp chân chảy máu ngồi bên cạnh xem diễn xuất tuyệt vời của nữ diễn viên chính, tức ảnh hậu Lâm Hi Nhi. Cho đến khi đoàn làm phim kết thúc công việc, cô mới ra về.
Không biết trời đổ mưa từ lúc nào, Giản Nhu giương chiếc ô mượn tạm của nhân viên hậu trường đi tập tễnh trong mưa gió. Chiếc xe con sang trọng của Nhạc Khải Phi chở Lâm Hi Nhi chạy ngang qua, dù tốc độ đã giảm nhưng nước vẫn bắn tung tóe lên người cô.
Xe dừng lại, gương mặt xinh đẹp của Lâm Hi Nhi hiện ra sau cửa sổ xe đang từ từ hạ xuống. Cô ta hỏi Giản Nhu đi đâu, có cần cô ta đưa đi một đoạn không.
Nghe ra người ta chỉ hỏi khách sáo, Giản Nhu mỉm cười, lắc đầu.
Cửa xe lại kéo lên, ô tô tiếp tục chuyển bánh, Giản Nhu lại một lần nữa lờ mờ nhìn thấy cặp mắt hứng thú của Nhạc Khải Phi qua chiếc gương chiếu hậu ướt nước mưa. Cô căm ghét vẻ mặt đó.
Làng giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ, vì vậy gặp lại nhau cũng là chuyện bình thường. Nhiều tháng sau, công ty truyền thông Thế kỷ có kế hoạch sản xuất một bộ phim thần tượng với tựa Tình yêu không chia tay, định nhân cơ hội này lăng xê một loạt gương mặt mới. Lần đầu tiên đảm nhận vai trò nhà sản xuất, Nhạc Khải Phi tỏ ra chuyên nghiệp, đích thân đến khoa Diễn xuất của Học viện Điện ảnh tuyển chọn diễn viên. Tại buổi thử vai, anh ta lập tức nhận ra Giản Nhu đồng thời khéo léo bày tỏ ý định muốn ký hợp đồng với cô.
Thế là Giản Nhu kết thúc cuộc sống thảm thương “không công ty quản lý”, “không người quản lý”, “không chỗ dựa”, chính thức bước vào làng giải trí với hoài bão lớn