
ừ lâu rồi, cần gì đợi đến ngày hôm nay?”
Nhạc Khải Phi lườm cô một cái. “Em cũng giả tạo quá đi! Rõ ràng vẫn còn tình cảm với anh ta mà em còn làm bộ làm tịch. Thôi thì chiều theo anh ta cho xong.”
“Giả tạo ư?” Giản Nhu trừng mặt nhìn anh ta. “Được, hôm nay tôi nói thật với anh, anh tưởng tôi không muốn chiều theo sao? Từ năm mười ba tuổi tôi đã muốn theo anh ấy, ngày ngày bám chặt lấy anh ấy không rời, một lần nói cả trăm lần câu “Em yêu anh”, cho đến khi anh ấy điếc tai mới thôi. Tôi đến với anh ấy năm mười chín tuổi. Bị anh “đóng băng” tới mức vai quần chúng cũng chẳng có mà đóng, tôi cũng không hối hận, một lòng một dạ chờ tới ngày anh ấy cưới tôi về làm vợ.”
Nhạc Khải Phi ngắt lời cô. “Tôi “đóng băng” em đến mức không được đóng cả vai quần chúng lúc nào? Chẳng phải A Uy nhận một bộ phim Nhật cho em sao? Bộ phim đó còn giúp em nhận được đề cử Diễn viên mới xuất sắc tại Liên hoan phim Tokyo nữa chứ!”
Nhắc đến vụ đóng phim Nhật Bản, Giản Nhu hận đến mức nghiến răng kèn kẹt. Nhưng đây không phải vấn đề trọng tâm, mà là: “Tôi yêu anh ấy bằng cả trái tim mình, vậy mà anh ấy chưa từng nói với tôi, bố anh ấy là Trịnh Diệu Khang, cũng không nói cho tôi biết, mẹ anh ấy là Lữ Nhã Phi.”
“Thế thì sao chứ? Ừ thì anh ta là con cháu cán bộ cao cấp. Ừ thì ông già nhà anh ta nói có chết cũng không cho em vào cửa. Em có thể không cần mạng sống vì anh ta mà lại bận tâm đến chuyện này sao?”
“Rất nhiều việc không đơn giản như anh nghĩ đâu.”
“Có thể phức tạp đến mức nào? Nếu không có cách nào lấy anh ta thì thôi đừng lấy nữa. Tình yêu vốn chỉ là chuyện của hai người. Giản Nhu, đối với em, danh xưng “Trịnh phu nhân” quan trọng đến thế sao? Tờ giấy chứng nhận kết hôn giá chín đồng quan trọng như vậy sao? Em nghĩ nó có thể bảo đảm điều gì? Một khi anh ta yêu em, không có tờ giấy đó cũng vẫn yêu. Nếu anh ta không yêu em, có tờ giấy đó cũng vô dụng.”
Tình yêu vốn chỉ là chuyện của hai người? Quan điểm của Nhạc Khải Phi tương đối có lý, Giản Nhu hơi động lòng. Nếu cô và anh mãi mãi giữ mối quan hệ bí mật, không ai hay biết, vậy thì sẽ chẳng có người nào ngăn cản.
Cô tựa vào thành ghế, suy tư một lúc, vẫn cảm thấy không đáng tin. “Tình yêu không lấy hôn nhân làm tiền đề thì khác nào “bao nuôi” nhân tình? Một ngày nào đó anh ấy kết hôn, tôi sẽ trở thành người thứ ba à? Nếu tôi có con, con tôi cả đời không dám nói với thiên hạ bố nó là ai… Nếu vậy, tôi thà cắt đứt mối quan hệ, không bao giờ gặp lại anh ấy còn hơn.”
“Em có cắt nổi không?” Nhạc Khải Phi nhìn cô chăm chú.
Đúng vậy, cô có thể cắt đứt không? Năm hai mươi tuổi, cô cứ tưởng một câu: “Tôi chưa từng yêu anh” là có thể chấm dứt duyên phận giữa cô và Trịnh Vĩ. Bây giờ cô đã hai mươi lăm tuổi, không còn ngây thơ và cứng rắn như hồi đó, liệu có thể thật sự chấm dứt được không?
“Nếu tôi là em, tôi thà bị bao nuôi, thà làm người thứ ba vì ít nhất tôi không cần phải đè nén nỗi đau khổ như vậy.”
Nghe kiến nghị thẳng thắn của Nhạc Khải Phi, Giản Nhu bất giác nhìn anh chàng công tử phong lưu này bằng con mắt khác. “Tại sao anh lại nói với tôi những lời này?”
Anh ta nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giống như muốn vỗ về một người bạn. “Bởi vì dù không giành được em, tôi cũng không muốn nhìn thấy em rơi vào tình trạng thê thảm.”
Một Nhạc Khải Phi chân thành như vậy khiến Giản Nhu gần như không nhận ra.
“À, đúng rồi, để về già có sự bảo đảm, em nhớ đòi anh ta nhiều tiền một chút. Nếu anh ta đưa ra giá khiến em không hài lòng, em có thể tìm tôi. Em muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho bấy nhiêu, tuyệt đối không mặc cả.”
Nhạc công tử mãi mãi là Nhạc công tử, không hề sai.
Để cảm tạ tình cảm thân thiết của Nhạc công tử, Giản Nhu quyết định suy nghĩ kĩ về kiến nghị của anh ta. Thành trì cô cố gắng dựng lên trong năm năm đã bị Trịnh Vĩ phá tan trong một đêm, vậy thì so với việc tiếp tục lừa mình dối người, tiếp tục đè nén tình cảm, trở thành nhân tình của anh, làm người thứ ba liệu có phải sự lựa chọn tốt hơn? Ít ra cô có thể khiến bóng lưng vốn cao ngạo của anh không chỉ còn lại nỗi cô đơn.
Trầm tư một lúc, Giản Nhu quay sang Nhạc Khải Phi. “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Em hỏi đi!”
“Bây giờ anh vẫn nhớ nhung đến tôi, có phải bởi vì anh chưa bao giờ giành được? Nếu ngay từ đầu tôi đã ngoan ngoãn theo anh, chắc tôi cũng khiến anh chán ngán từ lâu, giống như Trần Dao Dao, anh chẳng thèm liếc một cái.”
“Nếu tôi nói thật, em sẽ không để ý đấy chứ?”
“Tôi muốn nghe lời thật lòng.”
Anh ta nheo cặp mắt đào hoa, quan sát Giản Nhu từ đầu đến chân rồi nhếch miệng: “Em xinh hơn Trần Dao Dao nhiều. Vì vậy dù có chán em, tôi cũng sẽ liếc hai cái.”
Quả nhiên là lời thật lòng. Giản Nhu đáp: “Cám ơn Nhạc Tổng!”
Bởi vì có người trò chuyện nên thời gian trôi qua rất nhanh, máy bay đến sân bay Hồng Kiều lúc nào không hay. Do phải vội đi đàm phán với một nhà đầu tư về một bộ phim mới, Nhạc Khải Phi vừa xem đồng hồ vừa giục tài xế lái nhanh một chút.
Giản Nhu không hiểu: “Nếu đã vội như vậy, tại sao anh không ngồi chuyến bay sớm hơn?”
Nhận được ánh mắt trách móc của Nhạc Khải Phi, cô mới nhận ra đó