Sự cám dỗ cuối cùng (Leo cao)

Sự cám dỗ cuối cùng (Leo cao)

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329605

Bình chọn: 8.00/10/960 lượt.

không?”

Lúc đó, anh thật sự muốn hỏi cô: “Trong mắt em, trái tim chân thành của anh không bằng một ngôi biệt thự hay sao?”

Cô còn nói: “Tại sao anh nhất định bắt em phải thừa nhận? Em thừa nhận hay không quan trọng như vậy sao?”

Làm sao không quan trọng cơ chứ? Nếu cô không thừa nhận, làm sao anh có thể biết được cô để bụng đến mức nào, liệu có giống như anh để bụng đến sự tồn tại của Nhạc Khải Phi, chỉ hận không thể khiến người đàn ông đó lập tức biến mất khỏi thế giới này?

Cô không chịu cho anh câu trả lời, vậy thì anh chỉ có thể tự mình tìm kiếm và chứng minh, bất kể phải dùng thủ đoạn nào.

CHƯƠNG 5: Quá khứ

Đối với Giản Nhu, mùi hương và cơ thể quen thuộc của Trịnh Vĩ là liều thuốc có tác dụng chữa căn bệnh mất ngủ. Lần nào nằm trong vòng tay anh, cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc nồng, lần nào cũng mơ thấy quá khứ tươi đẹp.

Lần này cũng không ngoại lệ. Cô mơ thấy nụ hôn đầu ngọt ngào của hai người trong khuôn viên trường quân đội. Cô còn mơ thấy cảnh anh lần đầu tiên tỏ tình với cô. Cho dù là giấc mơ hỗn loạn nhưng dòng chữ hiển thị trên màn hình di động vẫn rõ ràng đến từng dấu chấm phẩy.

“Anh bị nhốt rồi! Chính trị viên nói, anh có hành vi không đứng đắn ở nơi trang nghiêm như trường quân đội giữa ban ngày ban mặt, vi phạm kỷ luật một cách nghiêm trọng. Anh ta bắt anh úp mặt vào tường, tự kiểm điểm trong ba ngày. Anh thật sự không hiểu, anh có trêu chọc con gái nhà lành đâu? Anh hôn vợ mình thì có gì sai chứ? Anh không tin anh ta không hôn bà xã mình! Rõ ràng anh ta ghen tị với anh, bởi vì vợ anh rất xinh.”

“Ai là vợ của anh? Em trở thành vợ của anh lúc nào thế?”

“Anh đã hôn thì coi như phải rồi.”

Cô nhoẻn miệng cười trong giấc mơ hồi lâu. Đúng lúc này tiếng nhạc đột nhiên vang lên, phá vỡ giấc mộng đẹp. Giản Nhu mở mắt, phát hiện xung quanh tối mờ mờ. Cô đảo mắt một vòng, thấy mình đang ở trong căn phòng sang trọng nhưng xa lạ, chỉ có người đàn ông nằm bên cạnh là quen thuộc. Ngẩn ngơ một lúc, cô mới chợt nhớ ra mình vừa cùng người đàn ông này diễn thử “cảnh giường chiếu”. Diễn xong, cô thiếp đi trong vòng tay anh. Không ngờ cô ngủ một giấc cho đến lúc trời tối mịt.

Giản Nhu thử cử động, cánh tay người đàn ông đặt ở thắt lưng cô càng siết chặt. Chuông điện thoại ngừng reo, cô không xem ai gọi mà tiếp tục nằm trong lòng Trịnh Vĩ, ngắm gương mặt anh trong giấc ngủ say. So với hình ảnh chàng trai ngông nghênh, bá đạo trong giấc mơ của cô, Trịnh Vĩ bây giờ thâm trầm và chững chạc hơn nhiều. Dù đang ngủ, lông mày của anh vẫn hơi nhíu lại, tựa như ngay cả trong mơ cũng trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

Một, hai phút sau, di động lại đổ chuông. Sợ đánh thức người đàn ông bên cạnh, Giản Nhu liền khoác tạm cái áo lên người, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ. Người ở đầu máy bên kia là Uy Gia, anh ta cất giọng vui vẻ: “Tôi vừa nhận được tin, nữ chính của Leo cao về cơ bản đã thuộc về cô. Cô có yêu cầu gì về vấn đề thù lao không?”

Giản Nhu hạ giọng: “Anh cứ quyết định đi, mức hợp lý là được.”

“Ok! Tôi sẽ tự lo liệu. Còn nữa, tối mai có bữa cơm mừng sinh nhật đạo diễn Lâm Thanh. Nghe nói không ít nhân vật vai vế trong giới sẽ tham dự, cô đừng quên đến góp vui, không biết chừng kiếm được cơ hội ấy chứ!”

“Này Gia! Tôi có chút việc riêng cần đi tỉnh khác vài ngày nên không thể tham dự. Anh hãy giúp tôi chuẩn bị quà mừng.”

“Việc riêng ư? Quan trọng hơn sinh nhật của đạo diễn Lâm sao?” Giọng Uy Gia lộ rõ vẻ không hài lòng.

“Vâng!” Giản Nhu đưa mắt về phía phòng ngủ. Cô vốn không định nhiều lời nhưng ngẫm lại, chính Uy Gia nhắc nhở cô tạo quan hệ tốt với “phụ mẫu” nên cô cũng không cần giấu anh ta: “Trịnh Vĩ bảo tôi cùng anh ấy đi Tứ Xuyên một chuyến. Thứ Sáu xuất phát, thứ Hai tuần sau về.”

“Thế à?” Uy Gia lập tức đổi giọng. “Tôi biết rồi! Mấy ngày này tôi sẽ không sắp xếp lịch trình cho cô. Lúc nào tiện, tôi sẽ giúp cô giải thích với đạo diễn Lâm. Tất cả không thành vấn đề!”

Hiếm có dịp Uy Gia tỏ ra dứt khoát như vậy, đủ thấy anh ta và cô đã đạt được thỏa thuận chung, rằng hầu hạ người đàn ông ở trên giường còn hiệu quả hơn việc lượn lờ ở những bữa tiệc xã giao loạn xị ngậu.

Đây chính là hiện thực, là quy tắc của trò chơi. Bạn có thể không tuân thủ nhưng nó vẫn tồn tại, không người nào có thể thay đổi.

Có điều, cô phải hầu hạ người đàn ông ở trên giường bằng cách nào đây? Cứ tiếp tục dây dưa với anh sao? Anh đã có vị hôn thê. Bảo cô dùng chung một người đàn ông với người phụ nữ khác, dù vị hôn thê của anh không bận tâm đi chăng nữa, cô cũng rất để bụng.

“Tiểu Nhu! Hãy nghe lời khuyên của tôi!” Uy Gia lại nói. “Người đàn ông như Trịnh Vĩ, một khi có cơ hội, cô nhất định phải nắm chắc. Chỉ cần hài lòng, cậu ta tuyệt đối có khả năng đưa cô lên hàng ngôi sao hạng nhất.”

“Vâng! Tôi biết rồi.”

Sau khi cúp máy, Giản Nhu tỉnh cả ngủ. Cô cài cúc chiếc áo sơ mi đàn ông đang mặc, rút một điếu thuốc, đi ra ban công.

Vừa đặt điếu thuốc lên môi, bên tai Giản Nhu liền vang lên câu nói của Trịnh Vĩ: “Anh có một người bạn thân học ngành y, cậu ấy nói với anh, hút thuốc thụ động có tác hại rất xấu đối với


XtGem Forum catalog