XtGem Forum catalog
Sự chờ đợi của lương thần

Sự chờ đợi của lương thần

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323444

Bình chọn: 7.5.00/10/344 lượt.

hay là Lăng Diệc Phong quá nghiệt ngã, anh cố tình gây tổn thương cho cô, và anh đã đạt được mục đích, nỗi đau trong lòng Lương Thần mỗi lúc một giằng xé.“Nếu anh chỉ định nói những cái đó”, cô nhắm mắt, cuối cùng cũng trấn tĩnh được, “vậy thì tôi phải về đây”.Trong khoảnh khắc Lương Thần nhắm mắt, Lăng Diệc Phong có cảm giác như anh nhìn thấu sự đau khổ và thất vọng nơi vầng trán cô.Một Tô Lương Thần chưa bao giờ mệt mỏi lại không còn sinh lực như vậy, thân hình quá mảnh mai, dường như cỉ vừa quay đi là cả người sẽ mất hút trong bóng tối dày đặc, dù điên cuồng chạy theo cũng không thể nào nắm được một góc vạt áo cô.Ánh mắt Diệc Phong từ từ khoá chặt hình ảnh con người sắp bỏ đi đó, điểm sáng trong đáy mắt loé lên, mông lung biến ảo.Lẽ ra anh không nên làm tổn thương cô, anh thậm chí không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào dù chỉ mảy may, nhưng…Tình cảm dồn nén dường như đột nhiên vỡ oà, trong tích tắc bầu không khí lập tức thay đổi. Lăng Diệc Phong nhìn cô nói chậm từng chữ: “Tô Lương Thần, nếu như cả đời này em không xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng được thôi. Nhưng giờ đây, chúng ta đã gặp nhau. Liệu em có thực sự cho rằng mọi chuyện giữa chúng ta dễ dàng kết thúc như vậy?”Giọng nói lãnh đạm, nhưng cái nhìn có phần dịu đi. Lương Thần lặng người, mỗi lời nói của anh như những mũi kim nhẹ nhàng chích vào lòng cô.Diệc Phong đột nhiên dập điếu thuốc đang hút, vòng qua cái bàn thấp đến trước mặt cô, giơ tay chạm vào má cô.Lương Thần đứng sững, có lẽ cô đã quên không tránh, hoặc là cô thực sự không muốn tránh.Mùi rượu, mùi thuốc lá thoảng qua, anh cúi đầu, thở dài, khẽ nói: “Tại sao em không hoàn toàn biến mất đi…?”Tại sao không? Tại sao không hoàn toàn biến mất? Lương Thần đứng ngây, dấu ấn của cái đụng chạm nhỏ vừa rồi, thô bạo mà ấm áp không thễ cưỡng lại vẫn đang vương lên má. Cô cũng muốn biến mất, cô cũng không muốn gặp lại, nhưng….như Trình Kim đã nói, thành phố tuy rộng lớn, nhưng nếu muốn chạm mặt cũng không có cách nào tránh được.“Tôi chẳng biết làm thế nào…?” cô nói như người bị trúng tà: “Tôi tưởng anh sẽ không trở về nữa, nhưng anh đã trở về, hơn nữa từ trước đến giờ vẫn là anh không muốn tôi sống bình yên, là anh không muốn tôi kết hôn, không muốn tôi kết hôn với người khác, hôm nay cũng là anh gọi điện lừa tôi đến….tôi cũng không muốn gặp anh, nhưng…”Lời nói chưa dứt, đã bị cắt ngang bởi nụ hôn dài đột ngột…Anh ôm ghì vai cô, đôi môi ấm nóng quyết liệt, mùi thuốc lá, mùi rượu xông vào miệng cô, hơi sặc nhưng lại giống như men say.Cô cảm thấy mình sắp không thở được, bàn tay vô tình nắm chặt lưng áo anh.Không biết bao lâu sau, cuối cùng khi môi anh rời môi cô, thân hình cao lớn vẫn hơi cúi xuống, hai tay vẫn ghì cô vào lòng. Anh cúi đầu thấp nữa, áp mặt vào cổ cô, hơi thở ấm nóng gấp gáp, thầm thì: “Lương Thần, anh yêu em!”Nhưng Lương Thần đã không nghe thấy gì hết, tai cô ù đi, cô chỉ nghe thấy tiếng đập thình thịch của trái tim mình.Anh nhắm mắt.Em đã lãng phí khoảng thời gian đẹp nhất của chúng ta.Nếu định mệnh không cho chúng ta hưởng hạnh phúc, anh sẽ cùng em gánh chịu bất hạnh.Không biết bao lâu, Lương Thần cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng tay ấy, nhích xa dần khỏi Lăng Diệc Phong, cô ngước mắt nhìn anh, tim càng đập mạnh. Như vừa mới rồi, chỉ trong khoảnh khắc, cô cảm thấy thời gian như quay lại, người vừa ôm cô vào lòng, hôn cô đến nghẹt thở dường như chính là chàng sinh viên trong vườn trường năm ấy.Nhưng rốt cuộc chỉ là cảm thức sai.Giữa hai người đã có một khoảng trống, nụ hôn gợi nhớ ngày xưa nhất thời khiến cả hai mê muội nhưng không thay đổi được sự thật: Họ đã trở nên xa lạ với nhau.Vậy mà cô vẫn còn ngốc mãi? Đến nước này, muốn lùi cũng không thể!Cô phải làm thế nào đây? Buổi chiều đối diện với Trình Kim, những lời nói kiên quyết, bất cần đang vang lên bên tai cô: “Tôi không muốn là người thứ ba”, nhưng cô sợ cô bây giờ không thể thực hiện được lời hứa đó nữa.Khi thấy Lương Thần lặng lẽ rời khỏi vòng tay mình, Lăng Diệc Phong cũng từ từ buông tay, mắt né tránh cái nhìn của cô.Em để lộ điều ẩn chứa trong đó!Anh cao hơn cô một cái đầu, khoảng cách gần như vậy, chỉ cúi đầu, ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cần cúi xuống là bắt gặp ánh mắt vừa thảng thốt vừa phản kháng của cô.Như có một thoả thuận ngầm, anh không nói cũng không làm gì, chỉ lặng lẽ chờ, chờ cô lên tiếng.Quả nhiên, sau phút yên lặng, Lương Thần nói với giọng hoàn toàn bình thường: “Anh không cam lòng đúng không?”Đây là sự giải thích hợp lý nhất mà Lương Thần có thể nghĩ được: “Ngày xưa anh bị tôi tranh, đòi chia tay trước, anh để trong lòng, cho nên bây giờ gặp lại, anh không dễ dàng buông tha cho tôi, mặc dù anh đã có người đàn bà khác”.“Thế nào là tranh đòi chia tay trước?” Diệc Phong nhíu mày, lờ mờ cảm thấy có điều gì đó khác lạ, nhưng anh chưa có kịp suy nghĩ, Lương Thần lại cười nhạt, hạ giọng: “Nếu năm xưa tôi đã thực sự làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh, vậy thì cho tôi xin lỗi, tôi mong anh độ lượng, không nên tiếp tục giày vò nhau nữa, như vậy không ai được lợi gì. Sau này, cho dù tôi có kết hôn