
ỏ ra anh hùng, hỏi: “Bọn mày muốn đánh nhau sao?”
“Chính xác là muốn thằng Lâm phải ăn bánh đòn vì tội xúc phạm lớp trưởng của tụi này!”, thằng Thuận cười đểu.
“Nói nhiều quá! Bọn mày còn chờ cái gì nữa?”, tôi xua tay nói xen vào.
Lũ Badboy chỉ chờ có thế mà xông lên, nhưng thằng Lâm hoảng quá nhảy lui, giơ hai tay ra gào lên: “KHOAN ĐÃ! Đánh hội đồng à? Tao…tao muốn đánh tay đôi thôi!”
“Những đứa con hoang đàng” phanh cái “kít” lại nhòm tôi, ý hỏi sao đây mày. Con Liên tạm thời ngưng việc bật nhạc, càm ràm: “Phải đó! Đánh hội đồng còn gì vui nữa? Để mình tao xử nó được rồi!”
“No no!”, tôi cười man dại như sói đói, vẻ ác quỷ kiêm tiểu nhân bỉ ổi hiện rõ ra, “Vì nó đã sỉ nhục thằng Hải cho nên không có tư cách lựa chọn trò chơi. Bọn mày lên hết đi, đánh càng mạnh càng tốt nhưng đừng lôi nó lên xe hoa về nghĩa địa là ok rồi! Haha…”
Với tôi, chơi một trò mà quang minh chính đại thì chẳng có gì vui. Phải dùng thủ đoạn, càng bỉ ổi càng tốt…Chơi bẩn, đó là truyền thống của Badboy.
“Hay!”, thằng Exdi xung phong trước, tung một cú đấm bất ngờ vào giữa mặt thằng Lâm đáng ghét đó.
Chỉ nghe “Bốp!” một cái rất ngọt và thằng đó lùi ra xa, lảo đảo vịn tay vào cái bàn, máu từ khóe miệng chảy ra.
“Khốn kiếp!”, thằng đó gầm lên, mặt đỏ gay như con gà cồ, tay nắm chặt lại và xông lên phản công.
Nhưng nó chẳng có cái gì gọi là cơ hội cả, vì đây là đánh hội đồng. Cả lũ Badboy máu lửa xông lên rầm rầm, đấm đá túi bụi vào người nó, tạo nên một mớ âm thanh tuyệt vời.
“BINH…BỐP…RẦM…HỰ…BỊCH…RẮC…”
“Ê ê ê chờ tao với!!! Con Liên vừa nhấn nút nhạc xong thì vội vã bay xuống tham gia, nhưng nó không chen vào được vì cả lũ kia đã bao bọc quanh thằng Lâm như bầy chó Eskimo trong câu chuyện hoang dã của nhà văn nổi tiếng kia rồi.
“Á á á……..”, “Ghê quá aaaaaaaaaaaaaaaa”, lũ khán giả rú lên, bọn con gái sợ hãi che mặt lại, níu chặt người nhau.
Nhưng tiếng nhạc thiếu nhi vui nhộn của “Con cò bé bé” đã dội lên, át đi phần nào tiếng ré đó. Cho đến khi thầy cô đến thì tất nhiên sẽ chẳng còn gì để thu dọn, kiểu giống như trong phim Thành Long ấy, khi lũ tội phạm bị xử xong thì cảnh sát chỉ đến “hớt cơm cháy”, chắc vậy.
Vụ đánh hội đồng diễn ra nhanh tới mức mấy thằng còn lại của lớp Sử không kịp trở tay, đứng thở dốc nhìn cảnh tượng đang diễn ra, mồ hôi túa từng giọt.
Tôi vẫn ngồi cười nhìn trò chơi ấy như thế. Cái cảm giác lúc này thật sự rất… sướng. Level bệnh hoạn và bỉ ổi lại tăng thêm một bậc.
Chưa đầy hai phút, tụi Badboy đã dạt ra hai bên, để lại một cái thân xác mềm nhũn, rũ rượi đầy máu me trên sàn lớp học. Cái mặt thằng này y hệt tay thủ lĩnh Housen trong phim Crows Zero phần 2, lúc bị Genji của trường Suzuran đánh bại. Chỉ có điều là thằng Lâm không có tố chất như tay thủ lĩnh Housen đó, vì nó là một thằng hèn nhát và ngạo mạn, tuy nhiên không ngạo bằng tôi.
Tôi chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt. Và lúc này đây tôi rất thỏa mãn. Niềm vui đó giống như một kẻ ích kỷ và tham vọng không bao giờ chấp nhận người khác cười trên số phận của mình, không bao giờ để người khác nhìn ra con người thật của mình. Máu lạnh, đó chính là tôi. Và tất nhiên là trò vui này vẫn chưa kết thúc, nghĩa là thằng Lâm vẫn còn là nhân vật chính trong cái game này.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAA…”, tiếng đám con gái lại vang lên sợ hãi.
Và tiếng nhạc vẫn rộn ràng :” Con cò bé bé nó đậu cành tre…đi không hỏi mẹ…biết đi đường nào….”
Ngoài kia, nắng chiều vẫn đang rực rỡ, mang lại cảm giác ấm áp nhẹ nhàng cho đất trời…
Lời t/g: Có ai bỏ fic vì chap này k? Cmt nhé, rất cảm ơn mọi người đã ở lại
Chương 9 : “The way to come home” (đường về nhà)
Chap mới siêu dài đây, đọc xong nhớ cho ta cmt nhá các ty, ta thấy nó hơi sến
“Tắt cái thứ nhạc kinh dị đó đi mày!”, thằng Exdi biết là sắp có kịch hay để xem nên bảo con Liên.
Tiếng nhạc vừa dứt thì thằng Hải quệt mồ hôi trên trán như thể vừa đi làm culi xong, nhìn thằng Lâm đang nằm rũ rượi trên sàn mà nói như không tin được:
“Tụi mày ra tay mạnh quá!”
“Từng đó chưa bõ bèn gì đâu chú ạ!”, thằng Exdi vỗ vai thằng Hải một cái làm nó giật mình nhảy dựng lên. Trời ạ, cái tay lớp trưởng này sao mà nhát vậy kìa? Phải xem lại thôi, hồi nãy nó nói năng hùng hồn được thế chắc là do ông bà thình lình nhập vào…
Bọn tôi thì phì cười vì sự nhát gan của thằng Hải, còn tụi khán giả kia thì che tay trước mặt nhưng vẫn ló mắt ra xem tình hình của nạn nhân, có đứa không dám thở mạnh, run bần bật sợ hãi.
Thằng Lâm nằm dài như con giun trên nền gạch trắng có kẻ hoa văn màu xanh đậm của lớp học, cả người bầm dập, rên ư ử. Nhưng phải chia buồn với nó là nó vẫn chưa được buông tha. Nó cần một người để “dọn xác” và tôi chính là người đó. Tôi nhảy xuống khỏi cái bàn đang ngồi, cho tay vào túi quần lôi ra con dao nhỏ thân yêu, bật mũi dao lên và ung dung tiến tới chỗ nó.
“Mày…định làm gì nữa?”, một thằng trong nhóm lớp Sử bước ra, chặn trước mặt tôi, hỏi mà giọng lạc hẳn đi, mắt ánh lên vẻ ghê tởm.
“Mày muốn thử không?”, tôi nghiêng đầu hỏi nó, không quên cười thật đểu giả. Sao không có ai trả thù cho thằng Lâm vậy kìa? Nó s