
làm 2 tay đầu đà trong bọn cắn xé nhau. Hình như đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với nó theo kiểu hơi nghiêm trọng thì phải, những lần trước toàn là chọc ghẹo đùa cợt thôi. Vậy nên điều đó rất có công dụng làm nó ngơ ngác rồi tối mắt lại như là đã gây ra tội tày đình gì thật, khẽ nói:
– Tớ xin lỗi…
– Xin lỗi thì được cái gì? – Thằng Thuận cười chế giễu, vẫn theo style coi thường kẻ phá hoại tình “anh em” trong hội.
– Thôi bỏ đi, không phải lỗi tại cậu! – Tôi mặc kệ thằng Thuận, bảo với Madi ra vẻ khoan dung. Ờ mà cũng có do nó đâu, ai bảo 2 thằng kia tự đâm đầu vào lưới làm gì?
Nó đứng dậy, rụt rè đề nghị:
– Ra ngoài với tớ 1 lát được không? Tớ có chuyện cần nhờ…
– Okay.
Từ hành lang lớp Anh nhìn xuống có thể thấy những bông hoa nhỏ xíu nép mình trong lá, cố tránh mưa nhưng ướt như mấy con chuột lột. Madi bảo có chuyện mà đứng im im 1 hồi như để từ giã 1 cái gì vô hình, xong mới quay sang bảo tôi:
– Xin lỗi, lẽ ra tớ không nên chơi với BadBoy! Tớ đã gây ra quá nhiều phiền phức!
– Không phải lỗi của cậu, đừng nghĩ thế! – Tôi phủ nhận ngay. Cái con nhóc này, sao lại đi rước hết tội lỗi lên đầu vậy kìa, phong cách đỗ lỗi cho người khác của nó đâu rồi?
– Tớ sẽ không…làm phiền…các cậu nữa đâu… – 1 giọt nước mắt lăn dài xuống má nó, nó quẹt nhanh đi và cố gắng nói tiếp – 1 đứa chuyên gây rắc rối như tớ…không đáng để Exdi và Nodi phải bận tâm…Cậu giúp tớ khuyên họ nhá!
Sến kinh hoàng.
Ý tôi không phải là nhạo báng gì nó, nhưng nó suy nghĩ có tiêu cực quá không? Vì bất đắc dĩ từ chối 2 người thích mình mà nghỉ chơi với BadBoy luôn, đúng là con nít thích quan trọng hóa mọi chuyện.
Tôi định bảo nó là “Tự đi mà khuyên, tớ không phải đàn bà làm sao khuyên được!” nhưng thấy hơi ác vì nước mắt nó cứ chảy. Con gái đúng là thích lạm dụng nước mắt, dù chuyện chẳng có đáng gì, tôn thờ tình bạn thì sao, có nhất thiết phải tự trách mình như nó không?
Mà nó cứ khóc như thế khó chịu thật, tôi chả nói nữa, tự dưng dùng mấy ngón tay nhẹ gạt đi những giọt nước trong suốt đang lăn xuống khỏi mắt nó. Và lần đầu tiên tôi đối diện với đôi mắt đầy lệ đó, bất giác nhận ra đây là 1 thứ đẹp chưa từng thấy. Đôi mắt vốn dĩ đã cuốn hút của nó bây giờ càng trong hơn, long lanh và ma mị, cất giấu trong đó vẻ đẹp của nỗi đau và nỗi mất mát mơ hồ. Vẻ đẹp của 1 cái gì đó rất mong manh, thánh thiện nhưng cũng rất lì lợm và ma mãnh, đúng ra thì là 1 thứ gì rất gây nghiện, có lẽ thế. Suýt chút nữa tôi đã làm 1 việc điên rồ nếu mấy thằng kì đà không xuất hiện.
– Mày làm gì mà bạn tao khóc thế hả? – Thằng Godi có vẻ khó chịu, cất tiếng hỏi.
_End chap 20_
T/g: chap này chán nhể? Thông cảm, vì t/g chuẩn bị thi nên hơi rối, chả nghĩ dc cái gì, thi xong nhất định sẽ viết hài hơn, hứa đó :”>
Chương 21 : Những trò chơi mới đúng chất BadBoy. (1)
(cảnh báo: part này nhảm và điên và hại não khỏi nói luôn, bình tĩnh nhá các ty -_-)
Thằng đó vừa dứt lời xong thì Madi dù đang buồn nhưng vẫn thanh minh ngay:
– Không phải! Không liên quan tới cậu ấy đâu.
Còn mấy cái mặt của bọn lớp Anh, con Liên và thằng Thuận ló ra thì biểu hiện sự tò mò đến phấn khích vì thấy cảnh “sát nhân máu lạnh” đi lau nước mắt cho 1 đứa con gái. Sến kinh dị.
Thằng Godi kéo Madi vào lớp, không quên khuyến mãi cho tôi ánh nhìn nguy hiểm, không biết nó đang mơ tưởng biến tôi thành món gì để tọng xuống họng nữa. Hình như nó đoán được có thêm 1 con thiêu thân đâm đầu vào lưới tình của báu vật Ladykiller. Nhưng nó sai rồi, tôi chả thích con bé đó đâu. Gì chứ, 1 đứa vừa trẻ con, vừa mít ướt, vừa có ý nghĩ mù quáng như Madi không phù hợp để chia sẻ cái gọi là tình cảm, mặc dù nó cũng thú vị. Với tôi, bọn con gái ngoài mẹ ra chỉ là 1 lũ tầm thường, nếu sau này tôi có “thích” ai thì cũng chỉ là 1 thú vui, 1 đam mê thôi, hoàn toàn không phải là tình yêu, ok?
…
– Tao buồn quá! – Con Liên không lo về lớp học, cứ ngồi đeo bám lớp tôi mà rên rỉ như con khỉ. Có lẽ nó lo cho sự tan đàn xẻ nghé của BadBoy vì 2 thằng Exdi và Nodi đã làm gương cho hình tượng “lâu lâu có 2 con trâu bị điện giật” cắn xé nhau tơi bời.
– Thì đi đi! – Cả tôi và thằng Thuận cùng cười man dại bảo nó. Ấy chết, sao dạo này tôi bị lây bệnh thằng này vậy nhỉ, có cùng suy nghĩ mới sợ chứ!
– Đi đâu? – Con Liên ngơ ngác cộng với dè chừng hỏi lại.
– WC chứ đâu, “buồn” mà! Haha… – Mấy thằng khác hiểu nên bon chen cười ầm lên.
Đã vậy, em Ly hoa khôi còn nhiệt tình ném cho con Liên bịch khăn giấy loại tốt, khỏi cần nói công dụng của nó là gì.
– ĐỒ ĐIÊN!!! – Con Liên vừa tự đập tay vào đầu vừa gào lên như phát dại đến nơi, vật vã giải thích – Buồn là buồn đau ấy!
Nhưng nó chưa đủ trình để cãi cùn với lớp tôi, nhất là khi cái lũ này đã yêu tha yêu thiết cái trại tâm thần, tình yêu đó là vô tận, không có đối thủ, thằng Thuận là kẻ đi đầu, tỉnh bơ đáp lại:
– Ờ, vừa “buồn” vừa “đau” mới có nhu cầu đi WC! Nhanh lên kẻo ô nhiễm lớp tao!
Cả lớp lại phá lên cười hô hố hừ hự rùng rợn làm ai đi ngang qua cũng chảy mồ hôi lạnh, thiếu điều chạy mất dép không dám nhìn lại. Con Liên hết chịu nổi bèn đứng phắt dậy, đổi gi