
oác tay hắn. Vẫn là bộ đồ màu đen lạnh lẽo đó, nhưng lại không gây cảm giác nhàm chán mà rất lôi cuốn. Thật ra NT chưa từng quan sát kĩ hắn, bởi hai lần gặp đều rất ngắn ngủi, cô lại sợ hãi như vậy làm sao có tâm tư mà xem hắn ta trông như thế nào? Dù gì thì cô cũng không định chú ý đến hắn, nhưng khi biết hắn chính là chủ khách sạn này cô vẫn hốt hoảng và phải cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh vì sợ mọi người phát hiện.NT nhìn những cô gái đang say mê hắn mà thấy tội nghiệp, có ai biết đằng sau bộ mặt thiên sứ kia chính là ác quỷ đâu, chỉ cô mới nhìn rõ bản chất thật của hắn và cũng chính là nạn nhân cho tội ác của hắn. NT không muốn thấy hắn một giây nào nữa vì vậy liền quay đi. Nào ngờ cô chưa kịp thực hiện thì hắn đã nhìn về phía cô. NT liền cứng người lại nhìn hắn chằm chằm, cô lấy hết dũng khí không cho phép mình sợ hãi né tránh ánh mắt của hắn.Chị Huệ thấy hắn nhìn sang bên này liền hưng phấn lay tay cô thật mạnh:– ÔI trời ơi! Anh ta đang nhìn chúng ta kìa, Tuyết, anh ta đang nhìn chúng ta đó. Ôi! Dám mà mình trẻ hơn mười tuổi nhỉ, nhất định mình sẽ cùng anh ta giống như truyện cổ tích Cô bé lọ lem – Chị Huệ mơ mộng nói.NT không có tâm trí nghe chị nói, cô chỉ cố gắng giữ cho mình không ngất đi hay bỏ chạy vì sợ, mồ hôi lạnh ướt cả hai tay, lưng cô cứng đơ vì cố đứng vững. Dường như hắn cũng cảm nhận được sự căng thẳng của cô, liền nở nụ cười tự mãn. Và thế là các cô gái đổ rầm rầm hết, có người còn nhảy cẫng lên, còn chị Huệ thì đã mất hồn vì nụ cười đó. Riêng NT chỉ hận không thể xé nát nụ cười đó, nó luôn ám ảnh cô trong quá khứ.Sợ mình không thể tiếp tục trụ được nữa, cô liền lạnh lùng ngẩng cao đầu quay đi mặc kệ mọi chuyện.* * *Sau bao ngày bực bội, cuối cùng MV cũng vui vẻ đến khách sạn khi nghe nhân viên báo tin hôm nay cô sẽ đi làm. Có điều anh lại gặp phải Bảo Châu, cô ta liền dính chặt lấy anh như kẹo kéo. Gia đình Bảo Châu và gđ anh là chỗ làm ăn lâu năm, vì vậy cô ta cũng được coi là thanh mai trúc mã với anh, mẹ anh luôn coi cô ta như con dâu, riêng anh chỉ cần mình không nghĩ như vậy là được. Từ xưa đến nay anh chẳng khi nào quan tâm, mặc cô ta muốn khoác tay, nũng nịu, vì vậy mọi người luôn hiểu lầm cô ta là bồ của anh. Nhưng lần này anh lại hồi hộp muốn biết phản ứng của một người khi nhìn thấy anh và cô ta thân mật.Quả đúng như anh nghĩ, cô vẫn mạnh mẽ, kiên cường nhìn thẳng vào mắt anh khi anh nhìn cô. Nhưng cô lại chẳng có phản ứng gì mà còn lạnh lùng quay đi, coi như anh không hề tồn tại. Điều này làm anh không vui. Từ trước đến giờ chưa từng có cô gái nào thoát khỏi sức hấp dẫn của anh, phụ nữ chủ động theo đuổi anh vô số, vậy mà cô lại lạnh lùng thậm chí còn tỏ ra căm ghét anh. Cô như vậy lại càng làm anh muốn chinh phục. Anh cười và bắt đầu thực hiện kế hoạch tiếp cận con mồi, nhất định anh sẽ săn được cô.CHƯƠNG V : CẢM GIÁC…GHEN?Từ ngày đi làm lại, bố mẹ NT rất lo lắng cho nên không muốn cô đi xe buýt nữa, phải để anh trai đón, Mặc dù NT không muốn làm phiền anh nhưng cũng không còn cách nào khác.Ban đêm trời hơi lạnh, NT đang đứng ở cửa khách sạn đợi anh trai. Do trời lạnh nên cô vừa đi đi lại lại, vừa xoa xoa hai tay vào nhau.Hôm nay tan ca sớm hơn 20 phút, vì vậy NT lấy điện thoại ra gọi cho anh. Đó là một chiếc Nokia 1200 cũ, chỉ có chức năng nghe, gọi. Vì nhờ anh trai đưa đón và để liên lạc với mọi người khi cần nên NT đã mua một chiếc ở cửa hàng đồ cũ. Cô chẳng phải người sành điệu hay có tiền, cũng chẳng chạy theo công nghệ cho nên đt với cô chỉ để liên lạc. Tuyết Nhi gọi nó là ” hàng phế phẩm”, chị Huệ lại kêu ” cục gạch”, còn cậu Trung cứ luôn miệng đòi mua cho cô cái khác. NT chỉ cười vui vì biết mọi người quan tâm đến mình.Đang định rút điện thoại ra thì bỗng có người chạm nhẹ vào vai làm cô giật mình quay lại. NT sợ hãi đứng im trong giây lát rồi cố gắng bình tĩnh, tỏ ra lạnh lùng như không quen vì người đó chính là kẻ suốt đời cô không muốn gặp- Ác ma Trần MV. Hắn ta mặc vest màu xám, cười dịu dàng nhưng NT lại cảm thấy nụ cười đó có chứa điều gì đáng sợ khiến cô rùng mình.Mấy ngày nay hắn ta luôn xuất hiện trong tầm mắt của cô, dù cho NT cố tránh thế nào cũng không được. Tuy hắn ta không nói nhiều, chủ yếu là nhìn hoặc đi qua trước mặt cô nhưng cũng đủ làm cho cô căng thẳng, sợ hãi. Cô lau cửa kính gặp hắn, lau sàn nhà cũng đúng lúc hắn ta đang bàn công việc với nhân viên gần đó. Rồi cô còn bị chuyển sang dọn dẹp tầng cao nhất của khách sạn- Nơi làm việc của hắn. Thậm chí đôi khi cô còn phải mang tài liệu thu chi, việc làm ăn của khách sạn lên cho hắn ta xem xét và kí tên. Cô chẳng hiểu nổi tại sao nhân viên lao công thấp kém như cô lại được giao trọng trách như vậy? Mặc dù NT rất không muốn nhưng cũng chẳng làm gì được bởi cô chỉ là một nhân viên quét dọn bé xíu làm sao dám đấu với boss tối cao?Trần MV đi ra khỏi cửa liền nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn, mành khảnh của người con gái đó, vì vậy liền bước đến chạm vào vai cô. Lại là bộ dạng lạnh lùng, vô cảm như mọi khi, anh không hiểu tại sao cô luôn sợ hãi và đề phòng anh đến vậy?Hôm nay cô một chiếc áo xanh dài tay với