
Hương không muốn người khác gây tổn hại gì đến Phong. Hương mặc dù có ý nhưng không thể làm gì được để giúp Phong. Hương chỉ còn biết đứng im chịu đựng, và rủa thầm hắn trong đầu.
Hắn nghiến răng bảo Hương.
_Cô đến đây !
Phong giữ chặt lấy tay Hương. Ngẩng cao đầu, Phong nói.
_Cô ấy là bạn của em. Em không cho phép anh được hành hạ cô ấy thêm nữa.
Hắn lạnh lùng hỏi.
_Mày nghĩ rằng người có quyền ra lệnh ở đây là mày sao ? Mày nên nhớ mày không thuộc về nơi này. Mày mau về trương học cấp ba của mày đi. Đừng với cao quá. Cô ta là nô lệ của tao. Tao không muốn mày động tay vào cô ta.
Phong giận dữ đáp.
_Anh cũng tưởng anh là ai ? Anh lấy tư cách gì mà cho rằng cô ấy là nô lệ của anh ? Anh thật quá đáng !
Sinh viên trong trường nín thở để nghe hai anh em Vũ đối đáp. Họ muốn mối quan hệ thực sự giữa ba người này là gì ? bọn con gái càng ngày càng hậm hực và căm ghét Hương hơn. Họ không thể ngờ được rằng, vì Hương, hai anh em Vũ đang cãi nhau.
Nếu có đánh chết họ, họ cũng không tin vào những gì mà họ đang nhìn và đang nghe hiện giờ. Họ nín thở để chờ nghe tiếp.
Hắn không thèm đối đáp lại lời của Phong. Hắn quát Hương.
_Tôi đã nói là cô lại đây, cô có nghe rõ không ?
Hương đứng im không nhúc nhích. Hương đông cứng người vì sợ. Nỗi sợ hãi của Hương tăng vọt khi Hương nhìn vào đôi mắt rực lửa của hắn. Lúc này tức giận đang thiêu đốt tâm trí và trái tim hắn. Hắn thề rằng nếu hắn không thể lôi được Hương đi hay khiến Hương nghe lời hắn, hắn sẽ hành hạ Hương thảm hơn.
Phong đứng chắn trước mặt Hương. Phong thách thức.
_Nếu anh có giỏi, anh cứ nhắm vào tôi. Anh không nên trút mọi bực tức của anh lên đầu một cô gái vô tội.
Vũ lừ mắt.
_Tại sao mày nghĩ rằng cô ta là một cô gái vô tội và đáng thương. Mà chuyện của tao thì có liên quan gì đến mày ? Phải chăng mày cho rằng mày có quyền kiểm soát cuộc sống và hành động của tao ? Mày nên nhớ, mày càng bênh cô ta thì tao càng hành hạ cô ta hơn thôi. Biết điều mày nên biến đi và hãy trả lại nô lệ của tao.
Phong cười khẩy.
_Anh càng ngày càng quá hơn rồi đấy. Nô lệ ? Bây giờ là thời đại nào rồi mà anh còn nói ra được câu ấy ? Cô ấy không nợ nần gì anh, cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh, anh có thấy mình vô lý quá không ? Đừng tự cho mình cái gì cũng là nhất, là tất cả. Anh thật hỡm hĩnh !
Hắn đi từng bước lại gần chỗ Hương và Phong đứng. Thái độ của hắn rất điềm tĩnh, trông hắn giống như một con mèo đang vờn hai con chuột nhắt. Con mèo vì biết hai con chuột nhắt không thể chạy đi đâu được nữa nên nó không vội. Thái độ của hắn bây giờ cũng trông khác gì mấy.
Nhìn hắn bước, mọi người có cảm tưởng hắn đang di dạo hay đang đi ngắm hoa, thưởng trăng, chưa có ai có thể khiến hắn chạy nếu hắn không muốn.
Đứng cách thằng em trai một sải chân. Hắn nhìn thẳng vào cả hai. Miệng hắn nhếch lên.
_Mày muốn nói gì thì nói đi. Tao đang nghe đây.
Thứ mà Phong muốn là một lần được đánh gục thái độ cứng rắn, lạnh lùng và cố tỏ vẻ bất cần đời của Vũ nhưng dù Phong cố thử hơn tám năm nay cũng không có kết quả gì. Vũ vẫn là Vũ, trong mọi trường hợp, dù cả hai có tranh luận, có cãi nhau nhưng chưa một lần Phong thấy Vũ dơ tay đánh mình hay làm chuyện gì quá đáng. Vũ có thể chửu mắng, có thể tỏ ra khinh ghét và tức giận đối với Phong nhưng nếu Phong mong Vũ tỏ ra quá giới hạn thì không bao giờ có.
Phong thở dài.
_Tôi đã nói hết những gì cần nói. Tôi chán cãi nhau và gây sự với anh rồi. Chào anh !
Phong lôi Hương đi theo mình. Hắn làm sao có chịu đựng được thái độ không coi hắn ra gì của Hương. Hắn nhất quyết không cho phép Hương lờ hắn đi. Hắn phải cho Hương biết ai mới thực sự là chủ.
Hắn lạnh lùng bảo Hương.
_Tôi và cô là một nhóm. Mặc dù căm ghét cô nhưng kết quả lần này có liên quan đến tôi nên tôi yêu cầu cô ở lại. Tôi có chuyện cần nói và cần bàn với cô.
Hắn nói rất nhẹ nhàng. Kết thúc một câu dài như thế, hắn cũng không hề lên giọng hay xuống giọng, thậm chí hắn cũng không mất một chút hơi nào.
Thoạt đầu nghe, ai cũng cho rằng hắn lịch sự đề nghị Hương ở lại vì có liên quan đến đề tài mà thầy giáo cho nhưng thực ra hắn không muốn Hương quên mất rằng hắn mới là chủ của Hương, hắn mới là người có quyền ra lệnh cho Hương, nếu hắn không cho phép Hương được ra về, Hương tuyệt đối không được về.
Hắn không muốn Hương được phép quen và kết thân với em trai hắn. Hắn muốn độc chiếm lấy Hương. Hắn muốn Hương là nô lệ của hắn, là một con rối, một thú vui cho hắn tiêu khiển. Hắn là thế, khi đã nhắm được ai rồi kẻ đó khó mà trốn thoát. Con mồi của hắn chỉ trốn thoát khi thoát khỏi tầm mắt và vòng tay của hắn, còn nếu không, họ phải chịu cho hắn điều khiển.
Hương run rẩy đáp.
_Để….để đến chiều được không ? Tôi…tôi còn phải đi đón em trai.
Ánh mắt hắn nhìn xuống bàn tay của Hương và Phong không rời. Lúc này không hiểu tại sao hắn lại tức muốn điên lên, hắn muốn phá Hương bằng được. Hắn chẳng quan tâm đến nỗi khổ của Hương, hắn cũng chẳng cần biết vì sao Hương lại bị ngất, cũng chẳng cần biết Hương đang bị ốm. Hắn muốn hành hạ Hương cho bỏ ghét.
Hắn ra lệnh.
_Không nói n