
Hương không ?
Hương thất vọng hỏi.
_Trông tôi buồn cười lắm sao ? Mà cậu lại hỏi tôi câu đó ?
Phong ngây người nhìn Hương. Phong không thể tin được một cô gái xấu xí như Hương lại biến đổi thành một cô gái xinh đẹp và dễ nhìn như thế này. Phong cũng giống như Vũ, cả hai đều bị đôi mặt đẹp của Hương cuốn hút.
Phong lúng túng vội quay đầu nhìn ra chỗ khác.
_Cậu bị thương từ bao giờ ? Tại sao bây giờ cậu mới gọi điện thông báo cho tôi ?
Hương ôm lấy đầu, đầu Hương váng vất vì đau.
_Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết rằng sáng nay khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên giường bệnh trong bệnh viện cùng với cánh tay bị gãy, chỉ như thế thôi.
Phong kéo ghế ngồi xuống đối diện với Hương. Mặt Phong đỏ lên khi nhìn kĩ vào đôi mắt đen láy của Hương. Phong bắt đầu thấy nhịp đập nhanh của con tim mình.
Gắng gượng lấy lại bình tĩnh. Phong hỏi Hương.
_Cậu không nhớ vì sao cậu lại bị thương như thế nào sao ?
Hương lắc đầu.
_Tôi không nhớ gì cả.
Phong suy tư.
_Lạ nhỉ ? Ai bị thương cũng nhớ được lý do vì sao mình bị như thế nhưng còn cậu lại không nhớ gì. Hay là do cậu bị đau quá nên tạm thời cậu bị quên ?
Hương cười méo xệch.
_Cậu nói đúng. Có lẽ đây là cách lý giải tốt nhất.
Nhìn mái tóc đen dài của khuôn, nhìn khuôn mặt dễ nhìn và dễ thương của Hương. Phong thật tình khen.
_Không ngờ cậu lại xinh đẹp như thế. Sao cậu phải cố làm cho mình xấu xí đi. Cậu đang che dấu một nỗi đau nào đó đúng không ?
Hương thở dài.
_Cậu có tin được là, tôi hoàn toàn không hiểu lý do vì sao tôi lại thay đổi như thế này và tại sao tôi lại bị gãy tay không ?
Phong phì cười.
_Cậu đừng trêu đùa tôi nữa. Có lẽ cậu cũng đói rồi, để tôi lấy trái cây và sữa cho cậu uống.
Hương cau mày.
_Cậu không tin tôi.
Phong đặt tay lên trán Hương. Xoa đầu Hương như một đứa trẻ. Phong động viên.
_Cậu đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Mau ăn cho lại sức, cậu còn nhiều việc phải làm, cậu mà cứ ốm đau thế này thì làm sao mà có sức để làm việc.
Nước mắt trên má Hương thi nhau rơi. Hương nhìn cậu ta bằng ánh mắt biết ơn và cảm tạ. Hương chưa thấy ai đối xử tốt với mình như Phong. Phong không những chấp nhận làm bạn với Hương ngay cả khi biết Hương là một cô gái xấu xí và ngu ngốc. Hương nhận ra Phong chơi với mình vì Hương là chính Hương, Phong không chơi với Hương vì Hương là một cô gái xinh đẹp và thông minh.
Lệ làm môi Hương mặn chát. Hương khóc nức nở. Ôm lấy mặt, có bao nhiều uất ức và đau khổ, Hương đều tuôn theo dòng nước mắt.
Phong kinh hoàng. Phong không hiểu, Hương gặp phải chuyện gì mà Hương khóc lóc nhiều như thế. Không muốn Hương cứ khóc mãi, không muốn Hương cô đơn và tủi phận, không muốn Hương chịu đựng một mình mà không có ai sẻ chia. Phong nắm lấy tay Hương.
_Cậu đừng khóc nữa. Có chuyện gì uất ức hay buồn khổ, cậu cứ nói ra đi, nếu có thể giúp được tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu.
Hương ngước mắt nhìn Phong. Đôi mắt Hương và đầy lệ của Hương khiến Phong không thở được. Trông Hương lúc này thật giống một con mèo bị dính nước mưa. Con mèo đang bị lạc, nó bị chủ nhân của mình bỏ rơi.
Một ý nghĩ thôi thúc và giục giã Phong. Phong muốn ôm và hôn Hương. Nhìn Hương lúc này, Phong không còn tự chủ được nữa. Phong không muốn lợi dụng Hương, không muốn Hương nghĩ rằng, vì Hương trở nên xinh đẹp nên Phong mới thay đổi tình cảm của mình. Phong chỉ muốn làm một người bạn tốt và chân thành của Hương.
Phong ôm lấy Hương. Trong vòng một giây, Hương đông cứng người. Hương thấy rằng đây là lần đầu tiên Hương ôm ai đó, lần đầu tiên được cảm nhận hơi ấm của một người bạn trai, nhắm mắt lại, hai dòng lệ Hương rơi trên vai áo Phong. Cả hai không biết được rằng, có một người đang tức tối nhìn hai người.
Đứng ngoài cửa phòng, đôi mắt hắn rực lửa khi trông thấy cảnh Hương đang ôm em trai hắn. Hắn không hiểu Hương đang chơi trò gì, tại sao Hương tìm cách quyến rũ hắn, Hương còn tìm cách quyến rũ em trai hắn, phải chăng Hương làm thế vì Hương muốn trả thù hắn ?
Lẽ ra hắn không muốn bước chân đến bệnh viện để thăm Hương nhưng hắn thấy hắn phải có trách nhiệm đối với Hương. Hắn là người đã thô bạo bẻ gãy cổ tay Hương. Hắn phải chăm sóc Hương cho đến khi nào Hương lành bệnh thì thôi.
Đối với Hương hắn tuy có khinh ghét, có căm giận và muốn trả thù nhưng Hương cũng là người khiến hắn không làm sao xua tan được hình bóng Hương ra khỏi đầu. Cả đêm hôm qua, hắn không tài nào ngủ được, hắn bị lương tâm, bị trái tim hắn hành hạ.
Hình ảnh Hương kêu thét lên, rồi bị ngất trong vòng tay hắn cứ ám ảnh hắn mãi, hắn phải dùng đủ mọi cách mới chợp mắt được một chút, cuối cùng không chịu được hơn nữa, hắn tìm đến bệnh viện.
Hắn lấy xe máy. Hắn lái xe không có chủ đích. Trước khi hắn tỉnh trí, hắn giật mình ngước mắt nhìn tên bệnh viện Gia Mỹ trước mặt, hắn thấy mình đang đứng trước cổng bệnh viện, không còn đường lui, hắn đi vào trong.
Hắn không hề biết là Hương đã hoàn toàn quên chuyện tối hôm qua nên hắn cứ cho rằng sau khi tỉnh lại việc đầu tiên mà Hương làm là tìm cách trả thù và kiện hắn, hắn không sợ Hương trả thù hắn hay kiện hắn, hắn chỉ sợ lương t