
nh Nam rồi.
Danh sách được ghi xong, có một vài tiếng ồn ào dưới lớp (đa phần là của con gái) rồi những tiếng ồn ấy chợt im bặt khi bắt gặp ánh mắt Huyền Trân đang lảo đảo đến. Thì ra tụi nó cũng như tôi, bị Huyền Trân lấn áp. Xem ra, đợt này tôi có đồng minh rồi.
-Có bạn nào có ý kiến gì với danh sách này không? – Cô Ngân liếc nhìn một lượt trên bảng rồi hỏi cả lớp.
Không có ai giơ tay có ý kiến, cũng chẳng có tiếng xì xầm nào ở dưới. Bản thân tôi và tụi nó cũng đã biết lý do vì sao. Cô Ngân thấy không ai phản đối nên cũng gật gù đồng ý với danh sách này.
-Hà Vy, em lập danh sách những bạn nữ thi bóng chuyền và danh sách 1 nam 1 nữ thi xe đạp chậm.
-Dạ??? – Tôi há mồm, sao cái gì cũng giao cho tôi thế?
-Cô kêu em lập danh sách – Cô Ngân kiên nhẫn lập lại câu nói của mình.
-Dạ….
Tôi không biết làm gì, chỉ ngoan ngoãn làm theo lời cô thôi. Sau một hồi quay cuồng với cái đám lao nhao rồi sau một hồi suýt điên đảo đầu óc với cái xóm nhà lá phía cuối lớp, cuối cùng tôi cũng hoàn thành xong cái danh sách tử thần này. Đối với tôi cái danh sách này không khác gì một cái hố, tôi mà bước vào sẽ không có đường ra.
Và tất nhiên, trong danh sách đó không có tên tôi.
Cũng tất nhiên, trong danh sách đó có sự xông xáo tham gia của bạn Huyền Trân.
Thôi kệ, bạn ấy xông xáo cũng tốt, nếu có thể, xông xáo làm lớp trưởng giùm tôi luôn đi. Tôi sẽ hậu tạ bạn dài dài.
Danh sách được viết trên bảng, không ai phản đối. Mà cũng không ai đủ can đảm để phản đối. Kết quả là, thi xe đạp chậm 1 nam 1 nữ thuộc về bạn Thanh Phong và Huyền Trân.
Nhìn cái danh sách tôi thoáng nghĩ, qua đợt 20-11 này, hai người ấy chắc sẽ dính với nhau như sam. Như thế thì nhà trường cũng có công lớn trong việc mai mối nhỉ?
Một chút gì đó hơi hơi hụt hẫng trong lòng tôi. Nhưng rồi tôi nhanh chóng gạt nó sang một bên, tự nhủ bản thân mình rằng hotboy mà, mình đâu có thể chứ, đúng không?
Chương 5: Tôi Gặp…. Ma!!!!!
Hôm nay, một ngày thật bình thường như bao ngày bình thường khác, đó là đôi với tôi. Còn đối với đám con gái trong lớp nói riêng hay tất cả phụ nữ trong nước nói chung, hôm nay là một ngày rất rất đặc biệt. 20-10, đúng, hôm nay là ngày 20-10, cái ngày mà ai cũng mong đến, còn tôi, vẫn bình thường như thế đấy. Đơn giản người ta mong đến ngày này để được tặng quà, còn tôi, chẳng có gì. Tôi không quan tâm, tôi quen rồi, tôi đã quen lắm với những chuyện này. Vì thế, trong những ngày trọng đại với người khác như thế này, tôi thường tìm cách cho mình vơi đi sự tủi thân cũng như để giết đi cái ngày dài đăng đẳng này. Và thế là, tôi quyết định bán hoa hồng. Một quyết định rất rất tuyệt vời, bạn nghĩ xem, bán hoa hồng vừa giết chết thời gian lại có thể kiếm tiền, như thế chẳng phải vẹn cả đôi đường còn gì? Kế hoạch này tôi đã định lên 1 tuần trước, đã đặt hàng và cũng sở hữu gần 99 đóa hoa hồng. Haizzzzz, tại sao lại tiếp tục tủi thân thế này? Phải chi có ai tặng mình 99 đóa này nhỉ? Nhưng không cần nhiều thế đâu, chỉ cần 1 đóa như thế chắc có thể tôi sẽ mất ăn mất ngủ mấy ngày liền.
Hôm nay, là thứ hai. Là ngày đầu tuần, cũng là ngày chào cờ. Đúng 7h, sân trường đã tấp nập hẳn lên. Mọi người tranh thủ ra chào cờ, bỏ lại tôi với cái cửa lớp. Tôi phải khóa nó lại trước khi bước chân đi, đây không phải là công việc của tôi, là của thằng lớp phó lao động mà. Nhưng không hiểu sao, mấy tuần nay, cậu ta lại phó cả công việc cao cả thiêng liêng này cho tôi. Còn cậu ta làm gì? Cậu ta nói cậu ta bận sắp ghế. “Bộ trong lớp có mình thằng Hùng là con trai sao?” – Đó là câu nói bất hủ mà tai tôi tuần nào cũng được nghe từ nhỏ Anh Thư. Nhưng nói gì thì nói, tôi cũng kịp thời ngăn cái miệng nó lại. Tôi không muốn làm lớn chuyện cho dù là bất cứ chuyện gì. Với lại, công việc này ai làm cũng được mà.
Nhưng cánh cửa hôm nay không nghe lời tôi. Nó bị kẹt cái gì bên trong á, xem ra tôi phải cực nhọc rồi. Nói là làm, tôi cột áo dài lại đồng thời xắn 2 tay lên, chuẩn bị cho công việc cao cả này.
Cánh cửa này đúng là rất lì lợm, tôi đã cố hết sức nhưng không tài nào kéo cho nó đóng lại được, tay tôi dính toàn nhớt là nhớt. cũng may tôi đã xăn tay áo lên đến tận cù chỏ, nên áo dài của tôi được bảo toàn, chỉ có cánh tay thì cứ lem luốc trông thật đáng sợ.
Cạch……..!!!
Phù, cũng xong, đôi quệt mồ hôi nhễ nhại trên trán. Cuối cùng cũng có thể khiến cánh cửa đóng lại. Còn ai mở ra được thì mở, tôi không có gì để đảm bảo, cánh cửa này có thể mở ra dễ dàng T_T
-Mở cửa!!!!!!! Làm cái gì mà nhốt người trong đây vậy trời!!!!!
Một câu nói vang lên trong không gian yên tĩnh, kèm theo là tiếng đập cửa liên hồi. tôi chắc chắn là mọi người đã ra hết tôi mới có thể đóng cửa mà. Chết, có khi nào là ma không? Không, không, tôi không thể ở đây. Chắc tôi chưa nói với các bạn, tôi có một chứng bệnh cực kỳ khó chữa, đó là…..sợ ma….
-Làm cái trò gì mà đứng đó hoài vậy, mở cửa ra coi!!!!!
Cho dù đang rất sợ hãi, nhưng tôi có thể bình tĩnh mà xác định, đây không phải là ma nữ…
Không được, tôi phải đi, tôi phải đi….
Ái!!!!!!! Sao thế này, sao tôi không