
, đầu óc rối bời, mặc kệ những suy luận “sắc sảo” Anh Thư , tôi đang lo lắng, rất rất lo lắng đây này.
-A!!!! – Anh Thư la lên như vừa mới bắt gặp 1 kho báu – Tao biết rồi.
-Biết gì đây pà thím? – Tôi mệt mỏi nhìn nó.
-Sở dĩ con Huyền Trân về sớm là vì nó muốn chơi mày đấy.
Thế là sau 1 dọc suy luận đầy sắc sảo và logic của Anh Thư, cuối cùng nó cũng đưa ra một kết luận như thế đấy. Thế mà cứ tưởng nó sẽ nghĩ cách giúp tôi, ai ngờ nó đang suy luận về 1 chiều hướng khác. Suy luận như thế sau này làm luật sư chắc bị người ta rựơt chạy mất dép quá.
-Mày cứ bình tĩnh mà thể hiện, tao biết nó chưa về đâu, nó còn ở lại để theo dõi mày sẽ ứng phó như thế nào.
-Xem ra nãy giờ tao thấy chỉ có câu này của mày là tạm chấp nhận được. Nhưng mà tại sao Huyền Trân lại làm như vậy chứ? – Tôi ngơ ngác nhìn Anh Thư như một con nai tơ vô tội không hiểu thế nào là sự đời.
-Trời ơi, sao mày khờ quá vậy? – Anh Thư nói mà như hét lên – Tại mà giành mất chỗ múa của nó nên nó mới làm vậy.
Gì chứ? Tôi giành mất chỗ múa của Huyền Trân à? Sao lại có thể? Rõ ràng ai cũng biết vì bất đắc dĩ nên tôi mới vào chỗ đó mà, chứ tôi nào có cố ý đâu.
Thấy tôi không có phản ứng gì với suy luận của nó, Anh Thư dúi vào tay tôi một bộ đồ rồi đẩy tôi vào nhà vệ sinh.
-Thôi thôi đi vào thay trang phục đi, hết giờ rồi!
-Ơ, nhưng mà….
-Nhưng nhị gì nữa đây hả?
-………..
Tôi bất đắc dĩ được an tọa trong nhà vệ sinh, 5 giây sau tôi bất ngờ nghe được 1 tiếng “cách”. Khỏi cần phải đoán, đó chính là tiếng là Anh Thư tỉ tỉ của tôi đã khóa cửa lại để nhốt tôi trong này.
Bộ đồ mà nó đưa tôi là một bộ đồng phục Hàn quốc, có cả cavat và một chiếc váy ngắn đến trên đầu gối. Tôi ngẩn ngơ nhìn bộ trang phục trên tay rồi như một phản xạ có điều kiện, tôi quay nguợc lại đẩy cửa nhà vệ sinh để ra ngoài nhưng tôi lại quên mất rằng, nhỏ bạn yêu quái của tôi đã thẳng tay mà giam lỏng tôi trong cái nơi tối tăm u ám này. Hu hu, mày gan lắm Anh Thư, mày cả gan dám bán đứng bạn bè à?
Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn phải thay bộ đồ ấy vào.
Vì bộ đồng phục này được lựa chọn dựa trên dáng người của Huyền Trân nên tôi mặc có phần hơi rộng. Chỉ vì cả người tôi chỉ toàn da bọc xương thôi nên mới đau khổ như thế này. Nhưng mà, trông cũng đẹp đấy chứ nhỉ? Đây là bộ đồng phục đẹp nhất mà tôi từng thấy, không phải tôi không thích áo dài Việt Nam mà ưa chuộng đồ Hàn Quốc, nhưng ai cũng phải công nhận, đồng phục Hàn Quốc nhìn rất lịch thịệp và dễ thương.
-Mày đâu rồi? Ngủ trong đấy luôn à?
-…….. (Anh Thư đáng chết)
-Hey, lên tiếng coi pà thím.
-……..(grrrrr, dám nói ta là bà thím?)
Đợi hoài không thấy tôi lên tiếng, Anh Thư thẳng tay đẩy vào, cũng là lúc nó ngã dúi dụi vì tôi cũng đang mở cửa ra.
-Hà Vy đáng chết, mày mở cửa mà sao không cho bà hay? Định ám sát bà à? – Anh Thư vừa bị ngã dúi dụi đã không ngần ngại mà tông cho tôi 1 hơi.
-Mày ám sát tao thì có
Nói rồi tôi không buồn nhìn nó, thủng thẳng bước ra.
-OA!!!!!!!
-Gì vậy? Lại gặp anh nào đẹp trai à? – Thấy Anh Thư la lớn, tôi không thèm nhìn nét mặt của nó, trêu.
-Phải mày không vậy Hà Vy?
-Mày khùn hả? Tao chứ ai? 0.0 – Tôi trợn mắt nhìn Anh Thư, nó lại bị gì nữa đây?
-Đúng thật là, hôm nay vịt con bỗng chốc hóa thành thiên nga rồi á!
Nhỏ này! Nó đang khen tôi hay đang trêu tôi đây?
-Mày mặc đồ này trông mày đẹp hơn hẳn, đúng là “người đẹp vì lụa” mà!
-Tao á? Đẹp á? – Tôi không biết làm gì ngoài trợn to đôi mắt sau khi nghe câu nói như trời đánh của nó.
-Ừ! Để tao trang điểm lại tí cho mày, đam rbào cả lớp sẽ ngất ngây con gà tây cho mà coi.
– Ai ăn gà tây?
–Ăn cái đầu mà á, giờ này còn đòi ăn uống nữa à? – Anh Thư không quên cốc vào đầu tôi rồi ra sức răn dạy.
Đang lơ mơ với lời khen của nó, nghe nhắc đến gà tây thì bụng tôi lại sôi lên ùn ụt nên thuận miệng hỏi luôn, ai ngờ đâu nó lại phản ứng nhanh thế không biết. Đến giờ mới phát hiện ra Anh thư tỉ tỉ của tôi rất có triển vọng làm ….
-Sao mày cứ bắt tao múa với hát thế nhỉ? Sao mày không hát thay Huyền Trân đi, mày không biết tao hát như thế nào mà cứ bắt buộc tao thế?
-Tại tao muốn Huyền Trân tức ói máu….. Ấy….ấy …Đừng nhúc nhích, mày muốn tao vẽ mặt mèo cho mày à, ở yên đấy, đừng bức xúc làm gì. Tao biết mày hát hay mà.
Anh Thư đang bắt đầu chập 2 trong hành trình vẽ hươu vẽ vượn lên mặt tôi. Khi thấy tôi không chịu hợp tác mà cứ múa máy, nó nhẫn tâm đưa cả cây bút chì đang vẽ mà gõ vào đầu tôi. Tôi không biết làm gì ngoài ngoan ngoãn ngồi yên cho nó muốn làm gì thì làm, dù sao thì tụi bạn cũng đã có dịp miệt thị tôi 1 lần rồi, cho tụi nó được thỏa mãn thêm 1 lần nữa cũng không sao.
-Nhất định phải lấy giải nhất đấy nhé! – Thấy tôi ngồi yên không nói gì, Anh Thư đột ngột lên tiếng.
-Há?
-Tao kêu mày giành giải nhất cho lớp – Anh Thư kiên nhẫn lặp lại lời nói của mình.
-Trời còn chưa chiều mà?
-……..
-Chưa chiều sao mày ngủ được?
-…….
Anh Thư hoàn toàn không hiểu tôi đang muốn nói gì, nó cũng không quan tâm đến những gì tôi định nói mà chỉ lo vẽ ngoằn nghoèo lên mặt tôi. Thấy nó không