
cơ? Mang về á? Cơm đâu mà nuôi? – Anh ta vặn hết volume của mình lên, tôi muốn chết điếng người vì giọng hét trời phú của anh ta – Thằng Nam nó bị khùng hay gì?
-Dạ không phải vậy, do cô ấy mới cho máu nên sức khỏe còn rất yếu, cậu Ba cho ở tạm nghỉ ngơi thôi – Dì Ba cố gắng giải thích. Nếu ban đầu dì Ba chịu nói đầy đủ sự việc thì tôi đã không phải thủng màng nhĩ rồi! hiz
-Vậy à? – Giọng anh ta dịu xuống – Vậy thì tạm chấp nhận được… mà sao tôi thấy cô giống….
-Giống ai? – Cả tôi và dì Ba đều tò mò hỏi lại anh ta. Tôi chỉ mong anh ta đừng nhớ đến chuyện đó là được rồi.
-Hallowen ấy! Người ta thường làm cho mình trở nên kinh dị, còn cô, ngay cả lúc bình thường cũng làm cho mình kinh dị, vì cô vốn dĩ là vậy! – Anh ta đã dịu giọng, nhưng khóe môi hơi nhếch, trên môi nở một nụ cười tôi không biết gọi là gì, khinh bỉ cũng có, miệt thị cũng có, xem thường cũng có, rồi chợt nói với dì Ba – Dì Ba, cô ta ăn xong phiền dì mang ra ngoài giùm, đừng làm bẩn nhà tôi!
Anh ta ngúyt dài rồi chuẩn bị bước lên lầu.
Còn tôi ngồi đó với những giọt nước mắt chảy dài…
Trong lòng tôi có một cái gì đó, rất đau…
Những lời nói đó như những nhát dao khứa sâu vào da thịt tôi…
Sao anh ta có thể nói như thế?
Những lời miệt thị tôi đã nghe nhiều rồi, nhưng không có lời lẽ nào nặng nề như thế…
Tại sao? Tại sao vậy?
Tại sao người giàu thì có quyền miệt thị người nghèo chứ?
Tại sao người đẹp thì có quyền chà đạp người xấu?
Cuộc đời! Đúng là cuộc đời!
Tôi không biết làm gì hết, cả người như cứng đơ ra, nước mắt tôi thì cứ thay phiên nhau chảy dài, làm ướt đẩm cả bộ đồng phục mà tôi đang mặc.
-Có chuyện gì thế? – Bà chủ mới bươc vào đã nhìn thấy cảnh lộn xộn trong ngôi nhà của mình, rồi bà chợt ngạc nhiên khi nhìn thấy một con bé đen nhẻm xấu xí với nước mắt nước mũi tèm lem đang ở trong nhà mình, bà bất chợt hỏi dì Ba – Chuyện gì vệy dì Ba? Cô bé này là ai? Sao nó lại khóc trong nhà tôi?
-Dạ…. cậu Ba…. Cậu Hai…. – Dì Ba vì sợ quá không nói được thành lời.
-Phong! Chuyện này là sao? – Khi biết chuyện này có liên quan đến 2 cậu ấm nhà mình, bà chử la lớn.
-Là thăng Nam, nó bị khùng hay sao mà mang con nhỏ kỳ dị này về nhà, nhìn nhỏ đó con không muốn ăn cơm nữa! – Anh ta đang bước lên lầu, chợt quay đầu xuống, la to.
-Thằng Phong! Đứng lại đó cho mẹ – Bà chủ tức giận quát mắng – Mày ăn nói với khách đến nhà chơi như vậy à? Mày định bôi tro chét trấu lên mặt mẹ mày à?
Anh ta mặc kệ những gì mà mẹ mình nói, cứ thủng thẳng đi lên lầu. Chỉ còn bà chủ ở dưới nhà thở dài “Con với cái”
-Cô xin lỗi, nó có nói gì thì con đừng để tâm, tính tình nó trước giờ cứ ngang ngược như thế đấy! – Bà chủ quay sang tôi, mỉm cười nói
Tôi chợt nín khóc, đôi mắt tròn xoe nhìn bà ấy, thì ra không phải là do tôi dự đoán nữa, mà đó chính là sự thật. Đúng là bà ấy, cái người hôm bữa đưa nhầm tiền đây mà. Chợt nhớ ra chuyện đó, tôi vội lấy trong cặp ra vài tờ tiền, đưa cho bà:
-Con gởi lại cô, hôm bữa cô mua bánh của con mà cô đưa nhầm.
Một chút ngạc nhiên hiện trên gương mặt của bà ấy. Thì cũng phải thôi, những người bận rộn thường không để ý gì đến những chuyện nhỏ nhặt xung quanh mình, chắc bà ấy đã quên chuyện đó rồi.
-Cô, cô biết, nhưng cô không ngờ, con lại mang trả lại cho cô – Giọng nói của bà pha chút ngạc nhiên lẫn cảm động. Chỉ riêng tôi không hiểu bà ấy định nói gì – Con cứ giữ lấy, xem như tiền cô tặng con đi.
-Không – Tôi phân bua – Con không thể lấy được, cô giữ lại đi, nếu không mẹ con mà biết chuyện này thế nào con cũng bị mắng cho mà xem!
-Vậy à – Bà ấy thôi không tranh giành nữa – Được rồi, cô giữ lại
Bà chủ cười hiền hậu đón lấy tiền từ tay tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu bà ấy không lấy, chắc tâm trạng tôi còn nặng nề dài dài T_T
Tôi chợt nhìn đồng hồ rồi bất chợt la lớn
-Chết rồi!
Bà chủ nhìn tôi bất ngờ ngạc nhiên, tôi chợt bụm miệng lại như thể mình vừa lỡ lời nói gì vậy ^.^
-Có chuyện gì vậy con?
-Dạ…dạ…không có gì….chỉ là…con…phải về nhà…bây giờ muộn rồi… – Tôi ấp úng.
-Trời, cô tưởng chuyện gì, được rồi, để cô sai thằng Phong đưa con về.
Ấy chết, như vậy sao được, anh ta mà đi chung với tôi thể nào chiếc xe 4 bánh mới cóng của anh ta cũng sẽ bị nổ mà thôi *.*
-Dạ không cần đâu cô ơi, con đi xe ôm về được rồi – Tôi cười cười nói mà trong lòng đau xót, sẽ phải thắt lưng buộc bụng mà cho bay 10.000 đồng đi xe ôm.
-Thôi, để cô kêu taxi đưa con về – Bà chủ vẫn tươi cười phúc hậu, thiết nghĩ bà ấy tốt bụng, hiền hậu như thế thì làm sao lại có 2 thằng con trai ngang ngạnh và ngạo mạn như thế chứ.
-Dạ, không cần đâu ạ! – Lại thế nữa, nếu bà ấy không trả tiền trước há chẳng phải tôi phải tốn tiền mà trả cho ông taxi sao? Hizzz 1km 8.000đồng chứ không ít.
-Thôi, tùy con thôi – Bà ấy đưa cho tôi một tờ giấy ghi cái gì dài ngoằn trong đó, tôi không đọc được hết nhưng đôi mắt lại chú ý loáng thoáng vài chữ “Tập đoàn Minh Phụng” – Đây là danh thiếp của cô, nếu con cần cô giúp gì, cứ điện thoại cho cô.
Tôi đón lấy tờ giấy mà người ta gọi là “danh thiếp” đó, trong lòng không khỏi ngạ