
dễ dàng qua đi. Riêng với tôi, hai tháng, cứ như hai thế kỷ. Ngày nào tôi cũng vào bệnh viện, nhìn gương mặt đẹp trai tuấn tú của Thanh Phong, nhìn mái tóc đen xuề xòa trước trán khiến tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy. Một công tử con nhà giàu dáng vẻ ngông nghênh hống hách với nụ cười nửa miệng đầy giễu cợt. Một câu ấm quen thói được nuông chiều từ nhỏ nên dần dần tạo thành thói quen ức hiếp người khác. Tôi chợt cười, trước kia tôi ghét Thanh Phong là thế, căm thù Thanh Phong là thế, tại sao bây giờ… bây giờ… Thanh Phong đối với tôi lại đáng yêu đến thế này cơ chứ? Nhìn Thanh Phong bất động trên giường, tim tôi đau nhói từng cơn, thắt lại như muốn rỉ máu.
-Tôi khó thở lắm cậu biết không hả Thanh Phong? Cậu làm ơn nói chuyện với tôi đây này, nhìn tôi mà nói đây này, cậu muốn mắng tôi cũng được, muốn chửi tôi cũng được, muốn suốt ngày gọi tôi bằng Vịt Con Xấu Xí cũng được, chỉ mong…chỉ mong cậu đừng im lặng như thế nữa… Thanh Phong ơi…
Tôi nắm chặt bàn tay Thanh Phong, bàn tay đã từng khiến tôi ấm áp, bàn tay đã từng nắm chặt tay tôi khi còn hơi thở cuối cùng. Tôi cứ thế, khóc sướt mướt. Hai tháng nay có ngày nào mà mắt tôi được nghỉ ngơi đâu. Hễ rãnh khi nào tôi vội lật đật chạy vào bệnh viện thăm Thanh Phong, hễ rãnh khi nào là tôi lại nghĩ đến Thanh Phong. Kinh khủng hơn nữa là Thanh Phong còn đi sâu vào giấc mơ của tôi khiến tôi liên tục gặp ác mộng.
-Thanh Phong, cậu biết không, lớp mình biết tin cậu bị thương đã đến thăm cậu này. Cậu biết không, lớp mình sẽ không bị tách nữa, vì chuyện của cậu đã chấn động lên tận hiệu trưởng và vì lớp phản đối việc tách lớp nên nhà trường cũng chịu thua bọn này. hì hì. Mà cậu biết không, tôi là người xung phong việc phản đối đó. Tôi không phải thích làm nổi đâu, chỉ là tôi thay thế cậu quậy phá trường tí tí thôi hà! Hì hì.
Chương 27
Thanh Phong cứ nằm yên đó, còn tôi thì cứ ngồi đấy mà kể lể đủ thứ chuyện trên đời. Chuyện tôi kể toàn là chuyện vui, thế nhưng không hiểu sao… nước mắt tôi cứ trực trào. Nhìn Thanh Phong bất động như vậy, tôi chỉ ước tôi có thể đánh một cái thật đau vào người cậu ấy để cậu ấy có thể ngồi bật dậy mà mắng tôi. Thế nhưng đó là chuyện không thể, cho dù tôi có đánh cậu ấy đến…lồng phổi thì Thanh Phong cũng không hề có phản ứng gì. Thiết nghĩ nếu Thanh Phong bình thường cũng dễ dãi và dễ ăn hiếp như thế thì tôi đã không từng ghét cậu ấy đến như vậy. Mà nghĩ lại cũng lạ, nếu Thanh Phong không hung hăng, không dữ tợn, không nóng tính và đặc biệt là không khinh thường người khác thì tôi có thể quen cậu ấy được không? Nếu Thanh Phong không phải là tay sát gái lừng danh thì tôi có thể không chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy được không? Ai bảo Thanh Phong xem con gái như trò chơi, xem tình yêu như một trò cá cược và xem tôi không khác gì một người lập dị. Ừ thì Thanh Phong là thế, Thanh Phong chỉ có thể là thế…
Nhưng trong tâm trí tôi giờ này, hình ảnh Thanh Phong hiện lên là một chàng trai mặc áo sơ mi đen lao vào cứu tôi để rồi chiếc áo đen ấy đã vô tình bị nhuộm màu đỏ tươi của máu, là một thanh niên mỉm cười yếu ớt nhìn tôi và nắm chặt bàn tay tôi trong những giây phút sắp phải đối diện với thần chết, và là người con trai đầu tiên khiến tôi khóc vì sự hi sinh của cậu ấy và câu nói “Hãy đợi cho đến khi tôi trở ra”
Tôi khẽ đưa tay lên mặt Thanh Phong, sờ nhẹ qua sóng mũi cao và đôi mắt sâu thẳm, qua hàng mi vong vút và chân mày đen đậm, tôi khẽ nói:
-Ừ thì tôi sẽ đợi, đợi cho đến khi nào cậu chịu mở mắt ra, ngồi bật dậy và nói “Tôi thích cậu”
*—*—*—*—*—*—*—*—*
Sáng sớm tôi cùng mẹ rảo bước khắp chợ, tìm mau đủ thứ món mà hai mẹ con dự định sẽ làm. Dì Ngọc, à không, phải nói là “mẹ ruột” của tôi, mẹ Ngọc và ba Quốc Nam đã nhiều lần khuyên nhủ tôi nên về sống với gia đình họ, tôi bảo rằng tôi sẽ dành thời gian suy nghĩ và sẽ trả lời sớm nhất có thể. Lúc ấy mẹ Ngọc cứ nhẹ nhàng, ôn tồn nắm tay tôi và nói “Con cần gì phải suy nghĩ, người ta nói “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, mẹ không biết thì thôi, mà đã biết con là đứa con mà mẹ rứt ruột đẻ ra thì tình mẫu tử thôi thúc mẹ muốn sống cạnh con, muốn chăm lo cho con”, còn ba Quốc Nam thì nghiêm khắc nói “Con gái con đứa gì mà cứ cực nhọc mà buôn gánh bán bưng vậy à? Hèn chi cả người đen nhẻm thế kia”. Lúc ấy tôi chỉ cười mỉm, cười mà trong lòng có hàng ngàn nỗi lo lắng. Mẹ tôi không thích mang ơn người khác, huống hồ chi chuyện ngày xưa là do chủ ý của mẹ, như vậy mẹ đã nợ mẹ Ngọc một ơn rất lớn. Bây giờ sao có thể mặt dày mà ở chung với họ được. Tôi hiểu những gì mẹ tôi đang suy nghĩ nên cũng không dám nhắc đến chuyện đó nữa. Tuy vậy tôi hoàn toàn có thể lựa chọn cuộc sống sau này của mình, mẹ tôi bảo sẽ không buồn và sẽ không phiền lòng cho dù tôi có quyết định thế nào đi nữa. tôi hoàn toàn có thể quyết định xem một vịt con xấu xí có thể sống một cuộc sống của nàng thiên nga hay không. Tôi hoàn toàn có thể lột xác hoàn toàn nếu tôi có một quyết định làm đứa-con-ngoan của ba-mẹ-ruột mà mình không biết mặt suốt 16 năm qua. Nhưng tôi không thể đưa ra một quyết định dứt khoá