
bỏ chạy vào thành Bác Vọng.
Chạy được một lúc, lại thấy trước mặt bỗng hiện ra một đạo quân chận lại đánh, viên tướng đi đầu là Quan Vân Trường.
Lý Ðiển túng thế, phải vọt ngựa xông vào xáp chiến cướp đường mà chạy.
Vu Cấm thấy các xe lương bị cháy hết, lửa cháy ngập trời, vội rẽ vào ngõ tắc chạy trốn.
Hạ Hầu Lan, Hàn Hạo xông ngựa tới cứu xe lương thì gặp phải Trương Phi.
Hai bên đánh nhau mới được vài hiệp, Trương Phi đã đâm Hạ Hầu Lan một xà mâu nhào lăn xuống ngựa chết tốt.
Hàn Hạo thất kinh cướp đường chạy mất.
Quân Tân Dã đánh đuổi mãi tới sáng, giết quân Tào thây nằm đầy đồng, máu chảy thành sông.
Người sau có thơ khen Khổng Minh như sau:
Bác Vọng ra tay dụng hỏa công,
Ðàn cao điều khiển dễ như không.
Binh Tào một trận tan hồn vía,
Ra khỏi lều tranh lập đầu công.
Hạ Hầu Ðôn thua một trận thảm bại, mới thu thập ít tàn quân, chạy về Hứa Xương.
Khổng Minh đắc thắng thu quân, Quan Vân Trường và Trương Phi bảo nhau:
– Khổng Minh thật là bậc anh kiệt!
Hai người vừa đi vừa bàn tán với nhau chưa đầy vài dặm thì đã thấy trước mặt cờ bay phất phới.
Mê Trước, Mê Phương dẫn một toán quân đẩy một cỗ xe nhỏ tới.
Trên xe có một người ngồi chễm chệ, hai người nhìn kỹ, thì ra đó là Khổng Minh.
Quan, Trương liền xuống ngựa, sập lạy trước xe, tỏ ý bái phục mưu cao vừa thắng trận.
Một lúc sau, Huyền Ðức, Triệu Vân, Lưu Phong, Quan Bình cùng kéo đến, tụ tập chư quân, đem những xe lương cướp được chia thưởng cho tướng sĩ, rồi ban sư về huyện thành.
Nhân dân trăm họ Tân Giã đổ xô ra đường lạy mừng thắng trận và nói:
– Sinh mạng chúng tôi được bảo toàn là nhờ ở Sứ quân được người hiền phò tá.
Khổng Minh về đến huyện, nói với Huyền Ðức:
– Tuy Hạ Hầu Ðôn đã thua chạy, nhưng Tào Tháo ắt tự kéo đại quân đến.
Huyền Ðức hỏi:
– Như vậy phải tính thế nào?
Khổng Minh nói:
– Tôi có một kế để đối phó với quân Tào.
Ðó chính là:
Phá giặc còn chưa yên vó ngựa,
Ngăn thù đã sẳn liệu mưu cao.
Hồi 40
Thành Kinh Châu, phu nhân muốn hiến
Nơi Tân Giả, Gia Cát lửa thiêu
Khổng Minh nói :
– Ðất nầy tôi đã nói với Chúa Công không dụng võ được. Ta phải có Kinh Châu thì mới xong .
Huyền Ðức lắc đầu :
– Tôi thọ ơn Lưu Biểu đã nhiều, sao mà dòm ngó đất của y cho được ?
Khổng Minh nói :
– Chúa Công còn băn khoăn điều nàv thì về sau hối không kịp nữa .
Huyền Ðức vẫn không nghe, Khổng Minh đành tạm gác vấn đề qua một bên.
Còn Hạ Hầu Ðôn tới Hứa đô thì tự trói mình tạ tội với Tào Tháo :
– Tôi bị Khổng Minh đánh hỏa công bị thua, nay xin về thọ tội .
Tào Tháo bảo :
-Ngươi là tướng lão thành mà sao còn mắc kế hỏa công ?
Hạ Hầu Ðôn thưa thiệt vì không nghe lời Vu Cấm, Lý Ðiển nên mới ra nỗi nay.
Tào Tháo liền thưởng cho hai tướng và tha cho Hạ Hầu Ðôn.
Xong rồi Tào Tháo điểm 50 vạn binh hùng, đạo thứ nhứt giao cho Tào nhân , Tào Hồng, đạo thứ hai giao cho Trương Hấp , Trương Liêu, đạo thứ ba giao cho Hạ Hâu Ðôn , Hạ Hầu Huyên, đạo thứ tư giao cho Lý Ðiển, Vu Cấm, còn chính mình thống lãnh đạo binh thứ năm. Chức tiền bộ tiên phuông thì giao cho Hứa Chữ.
Khổng Dung nói với Tào Tháo :
– Theo ý tôi, nên huỡn huỡn, vì Lưu Bị cũng như Tôn Quyền đều là kẻ địch đáng xem xét cho kỹ rồi hãy đánh . Nào ngờ Tào Tháo sắp cất quân, nghe can thì nổi trận lôi đình, truyền mang Khổng Dung ra chém lập tức , âu cũng là Khổng Dung đã tận số rồi vậy.
Sau đó cho Tuân Úc ở lại giữ Hứa đô, còn đại binh rần rần kéo đi.
Tại Kinh Châu, Luu Biểu đau nặng, e khó sống nên mời Huyền Ðức tới nói :
– Anh có thác rồi, em phải giữ lấy Kinh Châu mới đặng .
Huyền Ðức thưa :
– Em sẽ lo giúp cháu, chứ không dám nghĩ vậy .
Ðang bàn tán thì có tin cấp báo đại quân Tào Tháo kéo tới.
Huyền Ðức xin về Tân Giả ngay để lo đối địch còn Lưu Biểu thì vội làm di chúc cho con lớn là Lưu Kỳ. Thái phu nhân vời Thái Mạo tới bàn kế.
Còn Lưu Kỳ nghe tin cha trở bịnh nặng thì kéo quân về thăm, nào ngờ Thái Mạo đóng chặt cỗng thành, không cho vào, bảo rằng Lưu Biểu ra lệnh cho Lưu Kỳ trở lại Giang Hạ lập tức.
Lưu Kỳ đành lui về, còn Lưu Biểu chờ con mãi, không thấy về thì thở hắt ra mà thác .
Thái Phu nhân làm di chúc giả cho con mình là Lưu Tôn lên kế, sau rồi phát tang.
Lưu Tôn mới mười bốn, nói với tả hữu rằng :
– Ta còn quá nhỏ, phỏng chú ta, anh ta đem binh về hạch tội thì ta biết làm sao . Nói rồi tỏ vẻ không thiết tha gì tới việc nối nghiệp cả.
Thái phu nhân cả giận nên Lưu Tôn đành phải nghe mẹ.
Lúc dó có Lý Khuê ra vẻ chống đối việc lập con thứ, truất con cả, nên bị Thái Mạo giết hại.
Thái.Mạo tôn Lưu Tôn lên xong rồi, giòng họ Thái thi nhau mà chuyên quyền ở Kinh Châu.
Lúc đó có tin Tào Tháo dẫn binh gần tới Tương Dương, Lưu Tôn hợp các tướng thương nghị.
Tào Truyện là Phó Tốn nói :
– Tôi thấy cần phải lo chống Tào, lại cần phải lo đại công tử Lưu Kỳ nữa , vì vậy tôi có kế này là đâu đó êm hết : đó là đem Kinh , Tương chín quận mà đầu Tào thì địa vị chắc còn mà Lưu Kỳ chẳng làm gì được.
Lưu Tôn tuy nhỏ nhưng rất khí khái kêu lên :
– Sự nghiệp cha ta để lại một lúc mà đem cho người sao ?
Khoái Việt cũng ép :
– Lời Phó Tốn nói là ph