
n bay vía lạc, tay chân run lập cập.
Tử Phục nói:
– A, ông muốn giết Tào Công hả? Tôi phải đi xuất thú mới xong!
Ðổng Thừa vừa khóc vừa nói:
– Tử Phục ơi! Nếu ông làm thế thì nhà Hán hỏng mất!
Nhưng Tử Phục nói:
– Ấy là tôi nói chơi đó, cha con tôi đều ăn lộc nhà Hán lẽ nào tôi lại không có lòng ngay. Tôi nguyện giúp sức với ông, cùng diệt trừ đứa quốc tặc.
Thừa lau nước mắt, nói:
– Ông có lòng như thế, thật là đại hạnh cho nước.
Tử Phục nắm tay Ðổng Thừa nói:
– Thôi, bây giờ chúng ta hãy cùng vào nhà kín lập tờ “nghĩa trạng” liều lấy ba họ mà báo ơn vua.
Thừa cả mừng, lấy ra một bức lụa trắng, viết mấy lời nghĩa trạng cam kết, rồi ký tên, ghi tự của mình vào trước tiên.
Tử Phục cũng cầm bút ký tên, ghi tự vào theo.
Ký xong, Tử Phục nói:
– Tướng quân Ngô Tử Lan là chỗ chí thân với tôi. Có thể mời cùng mưu việc được.
Ðổng Thừa nói:
– Ðại thần đầy triều, chỉ có Trường Thủy Hiệu Úy Sùng Tập với Nghị Lang Ngô Thạc là chỗ gan ruột với tôi, ắt có thể cùng chúng ta lo việc này.
Ðang bàn bạc, tên gia đồng vào báo:
– Bẩm, có Sùng Hiệu Úy và Ngô Nghị Lang tới thăm.
Thừa nghe tin mừng rỡ nói:
– Ðây là trời giúp ta!
Nhưng Ðổng Thừa khuyên Tử Phục hãy tạm tránh vào sau bình phong, Thừa ra đón tiếp hai người vào thư viện.
Trà nước xong, Sùng Tập nói:
– Cái việc đi săn ở Hứa Ðiền vừa qua, ông có tức giận không?
Ðổng Thừa giả vờ nói:
– Giận tuy có giận, nhưng làm gì được?
Ngô Thạc giận dữ nói:
– Ta thề giết thằng giặc ấy. Tiếc rằng không có ai giúp ta một tay!
Sùng Tập hăng hái:
– Vì nước trừ hại, dẫu chết tiếc gì thân!
Bỗng Vương Tử Phục từ sau bình phong bước ra dọa:
– Rõ ràng nhé! Hai người đã manh tâm mưu sát Tào Thừa tướng, ta phải đi xuất thú kẻo vạ lớn! Có Ðổng Quốc cựu làm chứng cho ta đây rồi.
Sùng Tập càng giận dữ, mắng:
– Trung thần không sợ chết! Chúng ta chết đi làm ma nhà Hán chớ sống để a tòng dua nịnh thằng quốc tặc như mày sao?
Ðổng Thừa bật cười, liền lên tiếng:
– Thôi đi. Chính hai chúng tôi cũng lo làm việc ấy, đang muốn gặp hai ông đây. Vương Thị lang nói đùa đấy!
Nói rồi, Thừa rút một tờ mật chiếu trong tay áo đưa ra cho hai người xem.
Hai người đọc tờ huyết chiếu mà tuôn tràn suối lệ.
Ðổng Thừa lại đem tờ nghĩa trạng ra mời ký tên vào.
Tử Phục nói:
– Hai ông hãy ngồi đây lát nữa nhé. Ðể tôi đi mời Ngô Tử Lan đến luôn.
Nói rồi Tử Phục ra đi.
Ði chưa bao lâu đã mời được Ngô Tử Lan đến ra mắt mọi người.
Rồi cũng đọc chiếu và ký tên vào nghĩa trạng.
Ký xong Ðổng Thừa mời tất cả vào hậu đường uống rượu.
Ðang đàm đạo, bỗng lại có tin báo:
– Thái Thú Tây Lương Mã Ðằng đến thăm.
Ðổng Thừa truyền cho Môn lại:
– Bây ra xin lỗi rằng ta đang bịnh không thể tiếp kiến được.
Môn lại vâng lời ra báo như thế. Mã Ðằng nổi giận nói:
– Thế là làm sao? Mới hôm qua ta đứng ngoài cửa Ðông Hoa, chính mắt ta thấy rõ ràng hắn mặc áo gấm thắt đai ngọc đi ra, bây giờ kêu đau nặng? Ta không phải vô sự mà tới đây. Sao lại cự tuyệt không tiếp?
Người canh cửa lại chạy vào kể rõ lời lẽ và sự giận dữ của Mã Ðằng.
Ðổng Thừa liền đứng dậy nói:
– Các ông đợi chốc lát để tôi ra xem.
Ðổng Thừa đón mời Mã Ðằng vào sảnh đường. Chào hỏi an tọa xong.
Ðằng trách:
– Tôi mới vào chầu nhận mệnh, sắp phải đi xa, nên tới đây từ giã nhau, sao Quốc cựu lại muốn lánh mặt?
Ðổng Thừa nói:
– Thân hèn đau bịnh bất ngờ, không ra đón tiếp được. Thật có tội với Sứ quân.
Mã Ðằng nhìn thẳng vào mặt Ðổng Thừa nói:
– Vẻ mặt tươi tỉnh Hán hở thế kia, sao gọi là đau?
Ðổng Thừa chẳng biết trả lời sao nữa. Ðằng rũ áo đứng phắt dậy thở dài một cái, rồi vừa bước xuống thềm vừa nói:
– Những hạng này không phải mặt cứu nước!
Ðổng Thừa nghe nói xúc động, níu tay giữ lại hỏi:
– Ông bảo ai là người không đáng mặt cứu nước?
Mã Ðằng nghiến răng nói:
– Cái việc bắn hươu ở Hứa Ðiền, tôi còn tức uất gan, đầy phổi đây! Ông là người thân thích của nhà vua mà cũng đắm chìm trong tửu sắc, không nghĩ kế đánh giặc. Như thế đâu phải người phò nạn cứu nguy cho nhà Hán?
Vẫn còn sợ Mã Ðằng lừa dối mình, Thừa giả bộ kinh hãi nói:
– Tào Thừa tướng là đại thần rường cột của nước, cả triều đình trông cậy vào, sao ông ăn nói như thế?
Ðằng đùng đùng nổi giận mắng:
– Ðến ngươi cũng cho thằng giặc Tào là người tốt nữa à?
Thừa nói:
– Ỷ đây tai vách mạch rừng, xin ông nói nho nhỏ chứ…
Ðằng càng giận, mắng lớn hơn nữa:
– Thôi, đồ tham sống sợ chết! Không đáng cùng luận bàn việc lớn!
Mắng rồi, lại toan đứng dậy. Thừa biết Ðằng là người trung nghĩa, liền bảo:
– Ông hãy nguôi giận. Tôi mời ông vào đây xem cái này…
Ðổng Thừa dẫn Ðằng vào thư phòng, đem tờ chiếu ra xem.
Mã Ðằng đọc xong nộ khí xung thiên, tóc râu dựng ngược, trợn mắt nhíu mày, răng cắn chặt môi, máu chảy đầy miệng! Ðoạn bảo Ðổng Thừa:
– Khi nào ông ra tay, tôi sẽ đem hết binh mã Tây Lương về tiếp ứng ngay!
Ðổng Thừa mời Mã Ðằng vào hội kiến với bốn người kia, rồi lấy tờ nghĩa trạng bảo Ðằng ký vào.
Ðằng tức thì chích máu hòa rượu cùng mọi người uống mà thề:
– Chúng ta thề cùng chết, quyết không phụ lời ước!
Thề xong, Mã Ðằng trỏ vào năm người ki