
ài lần, khó tránh khỏi việc chàng ta sẽ nhận ra mình là “hàng giả”. Hơn nữa, hôm nay, trước đông đảo mọi người, nàng đã không chút nể mặt Trầm Diệp, cho dù trong lòng chàng ta có còn nghi hoặc hay không, chưa biết chừng, ngày mai sẽ tới tận điện của nàng để thâm dò, đến lúc đó…
Nàng khẽ rùng mình, vội vàng gọi tiểu cung nữ Trà Trà – người luôn hầu cận bên mình vào, cau mày dặn dò: “Nếu Trầm Diệp đại nhân ở dinh thần quan tới đây hỏi thăm hôm nay ta đã đi đâu, nhớ dặn đám người dưới, hãy nói rằng cả ngày hôm nay ta đều ở trong cung.”
Trà Trà sững người lại hồi lâu, bỗng cất giọng đầy căng thẳng: “Trầm Diệp đại nhân và điện hạ thường không hay qua lại, lần này lại tới thăm dò chuyện của điện hạ, trừ phi, trừ phi điện hạ lại gây nên tai họa gì rồi ư…”. Khi nói đến hai từ “tai họa”, nàng ta khẽ rùng mình một cái.
Phượng Cửu bỏ qua sự run rẩy của Trà Trà, ngạc nhiên nói: “Ngươi nói ta và Trầm Diệp không có giao tình gì ư?”. Việc này thật kỳ lạ, nàng nhớ lại ánh mắt của Trầm Diệp nhìn mình trong Túy Lý Tiên lúc ban ngày, ánh mắt đó không giống với ánh nhìn dành cho một người không có giao tình gì.
Trà Trà ngây người suy nghĩ trong giây lát, vẻ mặt u uất nói: “Điện hạ hỏi như vậy, lẽ nào muốn nói tới mối giao tình lúc còn nhỏ sao?”, nàng ta giận dữ nói: “Hồi nhỏ điện hạ nghĩ Trầm Diệp đại nhân là biểu ca, chủ động tới chúc mừng sinh nhật của ngài ấy, nhưng ngài ấy lại nghe theo lời xúi giục của đại công chúa và tam công chúa, nói rằng điện hạ thật dơ bẩn, đem vứt bỏ hết quà mừng của điện hạ, từ đó, chẳng phải điện hạ không bao giờ tới chúc mừng sinh thần của ngài ấy, không bao giờ qua lại với ngài ấy nữa hay sao?”. Khóe mắt đỏ hoe, nói tiếp: “Điện hạ nhân hậu, giờ đây cảm thấy rằng chuyện như vậy cũng được coi là có giao tình, nhưng Trà Trà cảm thấy, Trầm Diệp đại nhân không xứng với giao tình của điện hạ.”
Phượng Cửu ngây người hồi lâu. Trong những câu nói đó, nàng nhận thấy Trà Trà là một tỳ nữ trung thành, là một tỳ nữ vô cùng trung thành với nàng.
A Lan Nhược luôn bất hòa với tỷ tỷ cũng mẹ khác cha và muội muội cùng cha cùng mẹ của mình, điều này Phượng Cửu biết. Trầm Diệp tuổi còn trẻ đã đảm nhận chức thần quan là cháu của mẹ ruột nàng ấy, có thể coi là biểu ca của nàng ấy, việc này nàng cũng biết. Trong ba công chúa, đại công chúa Quất Nặc được mẫu thân sủng ái nhất, tiểu công chúa Thường Đệ được phụ thân sủng ái nhất, A Lan Nhược mới sinh ra đã bị quẳng vào trong hang rắn, do rắn nuôi lớn, là vị công chúa xúi quẩy nhất trong ba chị em vì không được cha mẹ yêu mến, việc này, Phượng Cửu cũng biết. Nhưng còn về Trầm Diệp, nàng vốn nghĩ rằng chàng ta từ đầu tới cuối phải đứng về phía A Lan Nhược, tìm hiểu một hồi, chàng ta và cặp tỷ muội kia mới được coi là thanh mai trúc mã thật sự, việc này, Phượng Cửu lại không hay biết.
Chuyện này thật kỳ lạ.
Phượng Cửu suy nghĩ suốt một đêm vẫn không có kết quả, thấy những tia nắng ban mai đã bắt đầu xuất hiện, nàng buồn ngủ đến nỗi không biết gì nữa, ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, thấy Trà Trà hai tay xách váy, sắc mặt đỏ lựng vội vàng chạy tới, thầm than thở quả nhiên ta liệu việc như thần, đưa tay nâng ly trà lạnh, vừa uống vừa hỏi Trà Trà: “Trầm Diệp hôm nay tới phủ, đã thăm dò về ta như thế nào?”.
Trà Trà hoan hỉ lắc đầu: “Trầm Diệp đại nhân hôm nay không có động tĩnh gì, tuy nhiên, thông tin mà Trà Trà sắp bẩm báo nhất định sẽ khiến điện hạ vừa ý.”. Hớn ha hớn hở ghé sát lại nói: “Sư phụ của điện hạ trở về rồi! Đang chờ điện hạ ở trong sảnh trước!”.
Ngụm trà trong miệng của Phượng Cửu phì cả vào trong mặt của Trà Trà.
Trà Trà lau nước trà trên mặt: “Điện hạ nhất định rất kinh ngạc đúng không ạ, Mạch tiên sinh trước đi rời đi rõ ràng đã nói rằng nửa năm sau mới quay trở lại, bây giờ mới qua một tháng, Trà Trà cũng cảm thấy có chút kinh ngạc ấy chứ!”.
Phượng Cửu quả thật rất kinh ngạc, khi định thần lại, cảm thấy hôm nay quả đúng là một ngày cực kỳ xui xẻo của nàng.
Vận xui này phải bắt đầu nói từ đâu nhỉ, điều này nàng còn cần phải truy ngược lại một chút về thân thế của A Lan Nhược.
A Lan Nhược là một đứa trẻ cha không thương mẹ không yêu, vì vậy, dù Phượng Cửu đã chiếm dụng thân xác của A Lan Nhược, song thân của nàng ấy cũng không nhận ra, những ngày vừa qua, Phượng Cửu cũng yên lòng chiếm cứ.
Nhưng ngoài hai vị phụ mẫu, người thân cận nhất với A Lan Nhược lại còn một vị sư phụ. Năm xưa mẫu thân của A Lan Nhược đã nhẫn tâm vứt nàng ấy vào trong hang rắn, may mà A Lan Nhược mệnh lớn, không bị những con mãng xà to lớn nuốt chửng mà còn được nuôi dưỡng như một con rắn nhỏ. Tuy nhiên, mặc dù được nuôi sống nhưng khi đó A Lan Nhược không hề giống một con người, sư phụ của nàng ấy đi ngang qua thấy nàng ấy đáng thương, đã cứu nàng ấy ra khỏi đó và giữ lại ở bên mình để giáo dưỡng.
Từng lời nói, hành động của A Lan Nhược đều được sư phụ tận tâm dạy bảo, lúc này, vị sư phụ đang ngao du bên ngoài của nàng ấy không hiểu tại sao lại quay trở về trước thời hạn, lẽ nào không phải là vận xui xẻo của mình ư? Mà vị sư phụ này có lý nào lại không nhận