
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328091
Bình chọn: 8.5.00/10/809 lượt.
ồ nhìn chàng, dường như không hiểu nổi tại sao chàng lại bỗng nhiên xuất hiện. Trong thời khắc nguy cấp như vậy, làm gì còn thời gian suy nghĩ những việc khác. Trầm Diệp ôm gọn A Lan Nhược trong lòng, một tay đỡ lấy phần đầu bị thương của nàng áp vào ngực mình, đôi cánh màu đen cuộn chặt lấy hai người, trước khi con khuyển nhân giãy giụa lao qua tảng đá gần nhất, lăn người chui qua khe hở nhỏ của kết giới. Khi hai người bọn họ cũng lăn ra khỏi thạch trận, Tức Trạch đã gia cố thêm kết giới, ánh mắt dừng lại trên người Trầm Diệp, tán thưởng nói: “Mấy năm không gặp, ngươi lâm trận càng lúc càng bình tĩnh”. Lại nói: “Hồi nhỏ đã thích tỏ ra lạnh lùng, sao trưởng thành rồi vẫn không có chút biến chuyển gì vậy?”.
Trầm Diệp lạnh lùng nói: “Con khuyển nhân hung dữ như vậy, ngươi lại để nàng đối đầu với nó?”.
Tức Trạch nói: “Chẳng phải là nàng đã bắn trúng nó rồi sao, nếu không phải vì bỗng nhiên bị trượt ngã”, gãi đầu áy này nói: “À, cũng tại ta, hôm qua khi dạo chơi trong thạch trận, đã ăn mấy quà tỳ bà…”. Nhưng lại lập tức nghiêm sắc mặt, nói: “Nhưng trên chiến trường thật sự cũng như vậy, sẽ chẳng có ai thu dọn hạt tỳ bà cho nàng, tất cả đều phải dựa vào sức mình, việc này cũng là để nhắc nhở nàng phải đề cao cảnh giác”.
A Lan Nhược nằm trong vòng tay của Trầm Diệp, khẽ góp lời: “Ta thấy, trên chiến trường lại không có ai ăn tỳ bà vì vậy ta không cần phải lo lắng về điều đó”.
Trầm Diệp nhìn Tức Trạch, trong ánh mắt không hề có chút ấm áp: “Khi nàng rơi vào tình thế nguy hiểm, ngươi đang làm gì, nàng là thê tử của ngươi mà”.
Tức Trạch lập tức áy náy nói: “Ta đang ăn bánh mà nàng mang cho ta, không để ý tới…”. Nhưng lại lập tức nghiêm sắc mặt: “Bái đường là thành phu thê ư, đó là cách nhìn nhận thiển cận của các ngươi, ta và A Lan Nhược lại không hề cảm thấy như vậy. Hơn nữa, chẳng phải ngươi đã nhanh hơn ta một bước, bay tới cứu nàng, ta còn ra tay chẳng phải sẽ thừa thãi hay sao?”.
Sắc mặt của Trầm Diệp sầm sì lạnh lùng như băng tuyết mùa đông: “Nếu ta không nhanh một bước nàng đã bị con khuyển nhân cắn đứt một cánh tay rồi”.
Tức Trạch ngạc nhiên nói: “Người có khả năng bị cắn đứt một cánh tay là nàng, nàng còn không chất vấn ta, tại sao ngươi lại chất vấn ta?”.
Bàn tay của Trầm Diệp vẫn phủ lên vết thương đang rỉ máu trên trán A Lan Nhược, khuôn mặt nàng cũng lộ vẻ hiếu kỳ, phụ họa theo: “A, câu hỏi thú vị này, ta cũng muốn biết”.
Lần đầu tiên Trầm Diệp cúi đầu xuống nhìn nàng, máu trên trán nàng ướt bàn tay chàng, chàng từng khinh miệt nói rằng đó là thứ không sạch sẽ, lúc này lại để mặc nó làm ô uế ngón tay mình. Chàng không hề bỏ tay ra, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự giằng xé.
A Lan Nhược khẽ hỏi: “Trầm Diệp, có phải huynh đã thích ta rồi không?”.
Chàng nói: “Sao ngươi dám…”.
Nàng gỡ các ngón tay đang bịt vết thương trên trán mình ra, giọng nói của chàng lại có chút bực bội: “Yên phận một chút đi”.
Nàng mỉm cười: “Huynh thật sự thích ta, Trầm Diệp”.
Ngón tay của chàng lại đè lên trán nàng, đôi môi mím chặt không nói gì nữa, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng lại chỉ có hình bóng của nàng. Hình ảnh của nàng xộc vào trong mắt của chàng như vậy, giống như một người ở thế giới bên ngoài xông vào một bình nguyên băng tuyết đã bị năm tháng phủ bụi, ngoài nụ cười của nàng, cảnh tượng phía sau vẫn ngàn năm không thay đổi, vẫn tuyết giăng trắng trời.
Nhưng như vậy đã là hiếm có lắm rồi.
Nàng liền trở nên vui mừng, đưa tay nâng cằm chàng: “Không thừa nhận cũng không sao, ta đau đầu, huynh cười lên một cái cho ta xem”.
Chàng vẫn ôm nàng, nâng cằm lên theo tay nàng, nhưng lại cụp mắt xuống nhìn nàng: “Ngươi muốn chết”.
Nàng cười như không: “Có ai từng đùa nghịch cằm của huynh giống như ta chưa?”.
Chàng vẫn nhìn nàng như vậy, đợi nàng rút tay lại: “Ngươi thử nói xem?”. Đáng lý ra câu nói đó phải có vẻ phẫn nộ, nhưng trong giọng nói lại chẳng có chút phẫn nộ nào.
Bàn tay đang vội vàng chạy tới đưa khăn của Văn Điềm sững lại giữa lưng chừng, sắc mặt trắng bệch, Tức Trạch thêm một miếng bánh vào miệng, đưa mắt nhìn sắc trời, hắng giọng tổng kết: “Ai cần lên giường nằm thì khẩn trương lên giường nằm, ai phải đi nấu cơm thì khẩn trương đi nấu cơm, đứng ngây ra đó làm gì?”.
Trầm Diệp có thích A Lan Nhược hay không, mặc dù khi nghe Mạch thiếu gia kể phần đầu câu chuyện, trong lòng Phượng Cửu quả thực toát mồ hôi, lúc này lại giống như có một tảng đá nặng rơi xuống vực sâu, sau một tiếng động mạnh, thứ bay lên là trái tim của nàng. Nàng cảm thấy vui vẻ, cảm thấy thanh thản.
Quả thực, khi nghe Mạch thiếu gia nhắc tới con khuyển nhân, nàng cũng từng nghĩ, để diễn lại đúng câu chuyện này với Trầm Diệp, liệu nàng có phải tới Kỳ Nam hậu sơn để gặp gỡ con khuyển nhân trong truyền thuyết đó không.
Khi nàng nghĩ tới đó, liền thấy tê hết cả da đầu.
Nhưng nỗi xúc động khi A Lan Nhược và Trầm Diệp cuối cùng cũng ở lại bên nhau đã lặng lẽ che lấp chút lo lắng trước đó. Trong số mệnh của nàng, đường tình duyên gặp nhiều trắc trở, do nàng thích A Lan Nhược từ tận đáy lòng nên hy vọng đường tình duyên của nàng ấy sẽ thuận