
cách thử sống ẩn dật, vì thế nàng đã đưa con trai Bạch Cổn Cổn chạy tới khe núi này.
Khe núi nghèo này nhìn có vẻ nghèo, trên thực tế cũng rất nghèo, nhưng nó lại có một cái tên đầy bá khí, gọi là khe Tàng Long. Trong khe Tàng Long có thôn Tàng Long, thôn Tàng Long đương nhiên cũng rất nghèo, nhưng tốt ở chỗ đây là một thôn lớn có khoảng gần hai mươi hộ gia đình, nghèo thì nghèo, nhưng mỗi ngày hai mươi hộ mỗi hộ để dành một củ khoai lang, vẫn có thể nuôi được một ông thầy dạy chữ.
Thầy dạy chữ là một người tú tài đã thi bao nhiêu lần vẫn không đỗ, khi đã già rồi mới đốn ngộ ra rằng đời này mình không có số làm quan lão gia, năm sáu mươi tuổi về quê làm phu tử, coi như kiếm miếng cơm sống qua ngày. Lớp học rách nát của vị tiên sinh đó nằm ở rìa thôn, vừa hay đối diện với hai gian nhà cỏ được dựng lên trên triền núi của Phượng Cửu.
Ngày nào Bạch Cổn Cổn cũng ra khỏi nhà từ khi mặt trời mọc, đến khi mặt trời lặn mới về nhà, khoác theo chiếc túi vải nhỏ mà mẫu thân nó may cho, từ lều cỏ của nhà mình vượt qua nửa ngọn núi tới lều cỏ của phu tử để học chữ.
Bạch Cổn Cổn năm nay đã được một trăm chín mươi bảy tuổi, nhưng trông không khác gì những đứa trẻ người phàm hai, ba tuổi, vẫn còn bé như hạt đậu. Nếu nói có điểm gì khác biệt, chẳng qua chỉ là hạt đậu này mũm mĩm đáng yêu hơn một chút so với đám đậu nhỏ của người phàm, hơn nữa, nó có mái tóc trắng từ khi mới sinh ra, trông xuất chúng hơn đám đậu nhỏ của người phàm một chút. Nhưng sự xuất chúng về màu tóc lại không phải là việc gì tốt đẹp, do đó Bạch Cổn Cổn ngay từ nhỏ đã bắt đầu nhuộm tóc. Nó từng hỏi mẫu thân mình lý do tại sao, mẫu thân cười tít mắt nói với nó rằng, bởi vì bọn họ là thần tiên, nó là một tiểu tiên đồng, tất cả các tiểu tiên đồng đều có mái tóc trắng, lại mọc rất chậm. Bạch Cổn Cổn liền tin ngay, bởi vì nó chưa từng được gặp một vị thần tiên hay tiểu tiên đồng nào khác.
Nhưng sau đó Bạch Cổn Cổn phát hiện ra rằng, từ sau khi mẫu thân nó nói bọn họ là thần tiên, có rất nhiều việc, mẫu thân nó đều thích đem chuyện này ra để viện cớ.
Ví dụ như trong nhà làm bảy chiếc bánh hạt dẻ, mẫu thân nó lấy hai chiếc đĩa để chia bánh, chia cho mình bốn chiếc, chỉ chia cho nó ba chiếc, khi nó nghiêm mặt nói với mẫu thân rằng mẫu thân của các bạn học ở trong lớp đều không tranh ăn bánh với con mình như vậy, mẫu thân nó liền xoa xoa mũi ừ hữ rồi nói với nó rằng, bởi vì chúng ta là thần tiên, bọn họ là người phàm, trong việc này quy định của thần tiên và người phàm không giống nhau!
Lại ví dụ như mẫu thân nó khi ngủ hay đạp chăn, từ khi hiểu chuyện, hàng ngày cứ đến đêm nó lại trở dậy đắp chăn cho mẫu thân, nó luôn nghĩ rằng phận làm con đương nhiên nửa đêm phải dậy đắp chăn cho mẫu thân. Mãi cho tới một năm, khi nó trò chuyện với đám bạn nhỏ trong lớp, nó mới phát hiện ra rằng những nhà khác đều hoàn toàn trái ngược với nhà mình. Nó về nhà nghiêm túc bàn bạc với mẫu thân rằng sau này nhà mình cũng nên như vậy, mẫu thân nó vẫn xoa xoa mũi ừ hữ, trong giới thần tiên thực ra đều là con trai nửa đêm trở dậy đắp chăn cho mẫu thân, bọn họ là người phàm, bọn họ không hiểu giới thần tiên chúng ta!
À, còn một chuyện này nữa, chuyện này rất rất quan trọng. Bạch Cổn Cổn đã không còn nhớ rõ đó là vào khi nào, lần đầu tiên nó biết được rằng đám trẻ con ở phàm giới không chỉ có mẫu thân mà còn có phụ thân. Một đứa bạn thân của nó đã có lần hỏi rằng phụ thân của nó đâu, nó liền về nhà hỏi mẫu thân, mẫu thân nó lúc ấy đang phơi ngô trong sân, nghe hỏi vậy, một chùm bắp ngô đang cầm trên tay rơi thẳng xuống, đập ngay vào mu bàn chân. Mẫu thân nó cố gắng nén đau, miễn cưỡng mỉm cười: “Con là do một mình ta sinh ra, không có phụ thân”.
Nó nhấc đôi chân ngắn cũn lon ton chạy đến xoa chân cho mẫu thân, nghi hoặc nói: “Nhưng đám bạn cùng lớp con ai cũng đều có phụ thân cả”.
Giọng nói của mẫu thân nó nghe có phần xa xôi: “Bởi vì chúng ta là thần tiên mà, tiểu tiên đồng trong giới thần tiên có thể chỉ có mẫu thân, không có phụ thân”.
Bạch Cổn Cổn cảm thấy, sự việc có chút gì đó không ổn. Nhưng nó cũng không có cách nào để tìm sự thật, đành chỉ thầm nghi ngờ trong lòng. Nó thực lòng hy vọng người lớn trong giới thần tiên thực ra không tranh giành bánh ngọt với trẻ con, người lớn nửa đêm phải tỉnh dậy giúp trẻ con đắp chăn, hơn nữa các tiểu tiên đồng bắt buộc phải có phụ thân. Bởi vì như vậy, nó mới có thể có phụ thân. Nó từng nghĩ nếu nó cũng có phụ thân, phụ thân của nó sẽ như thế nào. Lấy song thân của đám bạn cùng học với nó ra so sánh, ngoài ngoại hình ra, tất cả các mặt khác đều là phụ thân mạnh hơn mẫu thân. Vì vậy nếu nó có phụ thân, tài nấu bếp của phụ thân nó nhất định phải cao hơn mẫu thân nó, kiếm thuật phải giỏi hơn mẫu thân nó, dậy đúng giờ, không bao giờ đạp chăn. Nhưng nó chỉ thầm suy nghĩ trong lòng, nó chưa bao giờ nói với mẫu thân suy tính nhỏ này.
Cuộc sống ẩn cư ở khe Tàng Long nhàn rỗi mà biếng nhác, nơi đây có chim đêm về tổ, có núi xanh biếc, có ánh trăng sáng, mặc dù không hoa mỹ như tiên cảnh ở bát hoang nhưng cũng có vẻ đẹp tĩnh mịch riêng, khi