
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327141
Bình chọn: 9.5.00/10/714 lượt.
nhiên nhìn lại nàng: “Trông ta có giống đang tự hỏi mình?”.
Phượng Cửu vẫn kinh ngạc, chỉ vào mình: “Ý tiểu bối là, vừa rồi khi tiểu bối từ trên cây rơi xuống, câu chàng hỏi Cơ Hoành ‘sao nàng lại đến đây’ thực ra là chàng định hỏi tiểu bối?”.
Đông Hoa khoát tay hóa ra một chiếc giường thấp, dài, ngồi xuống hơi ngạc nhiên khẽ ngẩng nhìn nàng: “Nếu không, cô nương tưởng ta hỏi ai?”. Thấy nàng vẫn băn khoăn, chàng nhắc lại: “Cô nương vẫn chưa trả lời ta, cô nương đến làm gì?”.
Câu nhắc lại của chàng, khiến cái đầu hỗn loạn của Phượng Cửu đột nhiên lóe lên một đường sáng trắng, đêm nay vốn dĩ đi lấy trộm quả bần bà, cuối cùng hăng máu thế nào, rút kiếm ra vậy là quên béng mục đích ban đầu. Nhẩm tính không biết đã để lỡ bao nhiêu thời gian quý báu, bỗng toát mồ hôi, trả lời qua loa: “Chỉ ngẫu hứng đi dạo loanh quanh, thấy Đế Quân bị bắt nạt cũng ngẫu hứng ra tay cứu, đâu có biết lại bị đánh lừa”. Vừa dứt lời, chân vội vàng cất bước.
Tiếng Đông Hoa vẫn chậm rãi vang phía sau: “Cô nương bỏ đi như vậy, không định đưa ta đi cùng chăng?”.
Phượng Cửu đang vội, ngạc nhiên ngoái đầu: “Tại sao tiểu bối phải đưa Đế Quân đi cùng?”. Lại thấy Đông Hoa vẫn ung dung ngồi trên giường, không hề đi đến, thấy nàng ngoái đầu, dửng dưng nói: “Ta bị thương, để mình ta ở đây cô nương yên tâm được chăng?”.
Phượng Cửu thành thực gật đầu: “Yên tâm”. Đôi mắt phượng nhìn thấy Đông Hoa nhướn mày, lại dứt khoát bồi thêm một câu: “Vô cùng yên tâm”. Lời vừa dứt, bước chân đi về phía trước không hiểu sao lại thành loạng choạng lùi sau, chớp mắt đã dừng lại cạnh chiếc giường Đông Hoa đang nhàn tản tựa vào. Nàng đứng vịn thành giường, bực tức đang định nói, đã bị Đông Hoa chặn họng: “Xem ra cô nương đâu có vô cùng yên tâm”.
Phượng Cửu không biết nói sao, lòng bực bội chỉ muốn châm chọc một câu, mấy ngày không gặp pháp lực của Đế Quân quả nhiên lại tăng thêm mấy phần, lời đã đến cổ họng bị lý trí còn sót trong não ngăn lại, nén nhịn ấm ức thay bằng một câu uyển chuyển khác: “Tha lỗi cho tiểu bối thô thiển, quả thật không nhìn ra mình vàng của Đế Quân rốt cuộc bị thương ở chỗ nào”.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, ống tay áo tím của Đông Hoa hất lên, cánh tay phải quả nhiên lộ ra vết thương dài chừng một thốn (bằng chừng một đốt tay), vẫn còn đang bốc máu nóng, vừa rồi không nhìn thấy, có lẽ là do lẫn vào màu áo. Nghe đồn, từ khi trở thành bá chủ thiên địa Đông Hoa khi đánh trận không bao giờ chảy máu, nhìn thấy chàng chảy máu bị thương thế này quả không dễ. Phượng Cửu hân hoan ghé lại: “Trong đỏ có pha vàng, quả xứng là máu Đế Quân, tiểu bối từng đọc một điển tích nói, nếu được uống một chén loại máu này có thể tương đương với một ngàn tám trăm năm tu luyện của một bậc tiên, không biết thực hư thế nào?”.
Đông Hoa nhướn mi nhìn nàng, thở dài: “Nhìn chung, trong tình huống này việc đầu tiên cô nương nên nghĩ đến là tìm cách cầm máu cho ta”.
Phượng Cửu vẫn chưa hết hứng thú, nghe chàng nói vậy, vội tiếp: “Mặc dù hiện tại tiểu bối chưa được coi là mỹ nhân tuyệt thế, nhưng trong mệnh thọ một vạn tám ngàn năm của mình, nhất định đến lúc có nhan sắc đó. Trong các thư tịch của cô cô Bạch Thiển, chưa thấy nói, vị anh hùng nào sau khi cứu mỹ nhân lại cố tình để lộ điểm yếu của mình, tiền bối cho tiểu bối nhìn thấy vết thương, tiểu bối không tin phía sau không có âm mưu nào. Tiền bối đã lừa tiểu bối không chỉ một hai lần, vết thương này chẳng qua là thuật chướng nhãn thôi, chàng tưởng tiểu bối này ngốc ư?”.
Đông Hoa nhìn vết thương của mình, lại nhìn Phượng Cửu, lát sau, dịu giọng nói: “Dạo này quả thật cô nương thông minh hơn trước, có điều vị sư phụ dạy cô nương thuật đạo tiên pháp trong bài nhập môn không nói với cô nương, thuật chướng nhãn có máu xưa nay chỉ có thể che mắt người phàm, không che được mắt thần tiên?”.
Phượng Cửu chưa bao giờ thấy Đông Hoa nói nhiều như vậy, ngẫm ra lời chàng cũng đúng, nhất thời hoảng hốt lùi sau: “…Thế, vết thương này là thật sao?”. Nàng nghi hoặc bước lên một bước, máu vẫn chảy nhiều làm nàng hơi choáng, cuông quýt xé một đoạn gấu váy băng lại, miệng vẫn hồ nghi lẩm bẩm: “Nhưng những bậc anh hùng tiểu bối từng gặp, ví dụ thúc phụ của tiểu bối, khi bị thương luôn tìm cách giấu thê thiếp, phụ thân tiểu bối cũng vậy, chưa bao giờ cho mẫu thân tiểu bối biết, ngay như Chiết Nhan trông không thật có dáng sư phụ lúc bị thương cũng một mình lặng lẽ chữa trị, hành động này của tiền bối, quả thật tiểu bối chưa từng gặp…”.
Đông Hoa thản nhiên nhìn nàng vụng về băng vết thương cho mình, nhẫn nại giải thích: “À, bởi vì so với họ ta là vị anh hùng yếu đuối”.
“…”.
Phượng Cửu ngồi trên chiếc giường một khắc trước Đông Hoa đã ngồi, tay phải chống vào thành giường suy nghĩ, trên đùi là đầu Đông Hoa, nói cách khác, Đông Hoa lúc này đang gối đầu lên đùi ngọc của nàng nằm nghỉ. Sự việc rốt cục tiến triển thế nào mà thành ra như vậy, Phượng Cửu vắt óc nghĩ nửa ngày cảm thấy quá kỳ quặc.
Trong thời gian một tuần trà, nàng lấy đức báo oán sau khi băng bó vết thương ở cánh tay cho Đông Hoa, khách khí cáo từ đi làm việc chính của mình,