
o? Giờ khỏi rồi? Nàng ta rốt cuộc biết nhiều hay ít.
Nếu đã lộ rồi, Bạch Mạn Điệp cũng không muốn giấu giếm nữa, xem nàng rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì, “Đúng vậy, vì trên người ta có đặc trưng của người Thủy gia, hơn nữa ta cùng Thủy Phù Dung rất giống, nên ta biết mình chính là nữ nhi của Thủy Phù Dung.” Thủy Mẫu Đơn là yêu nữ trong mắt võ lâm nhân sĩ, chuyện gặp nàng tốt nhất đừng kể.
Tống phu nhân cười nhạt, “Cô nương xác định?” Bộ dáng tươi cười của nàng nhìn Bạch Mạn Điệp thập phần không thuận mắt, rõ ràng là trời đang rất nóng, nàng thế nào lại có cảm giác lạnh a? “Ta xác định.” Chỉ bằng chứng ly hồn là đủ xác định rồi.
“Bạch cô nương, nương cô đâu rồi?” Khẩu khí của Tống phu nhân càng thêm bất hảo.
“Nương ta sớm đã qua đời.” Bạch Mạn Điệp theo trực giác muốn lui về phía sau, đáng tiếc nàng đang ngồi trên ghế nên vô phương lùi được.
“Cô nương có biết cha mình là ai không?” Tống phu nhân trên mặt cư nhiên hiện lên một chút âm khoan, có phải là mắt chưa ngủ đủ không?
“Không biết.” Sớm đã xuống địa ngục rồi.
Tống phu nhân cười nhạt, “Vậy cô nương có biết sinh nhật của mình không?”
“Một chín… Hai mươi sáu tháng bảy, có chuyện gì không?” Đây là sinh nhật ở hiện đại của nàng, còn cổ đại thì không rõ lắm.
“Hai mươi sáu tháng bảy?” Tống phu nhân sách mặt đột nhiên biến đổi, “Nói vậy ả tiện nhân kia trước khi rơi xuống vực đã mang thai nghiệt chủng ngươi?” Bạch Mạn Điệp cả kinh, một loại cảm giác vô cùng bất hảo nảy lên trong lòng. Nói như vậy, nàng thực sự có thể là… Bạch Mạn Điệp từ trên ghế đứng bật lên, “Này, khách khí chút được hay không? Ngươi mới là tiện nhân, ngươi mới là nghiệt chủng. Mắng ta thì được, không được nhục mạ nương ta.” Không hiểu vì sao, nàng không muốn bất kì ai tổn thương Thủy Phù Dung, cho dù là mắng cũng không được.
Tống phu nhân sách mặt âm trầm, tiến một bước tới gần Bạch Mạn Điệp, “Ả chính là tiện nhân, chính ả là kẻ đoạt mất hạnh phúc của ta.” Nếu không có Thủy Phù Dung, nàng cùng Tống Cảnh Nhân sẽ là một đôi hạnh phúc.
“Ta biết nương cùng Tống lão gia có thể có quan hệ, nhưng cuối cùng cũng phải xa nhau.” Bạch Mạn Điệp hai tay chống nạnh, hung ác nhìn nàng, “Tống phu nhân, ta nương cùng Tống lão gia đã ước hẹn chung thân từ trước, hai người thành thân là chuyện sau này. Là ngươi bức nương ta vào đường cùng, khiến nương ta nhảy vực tự sát. Ta nói cho ngươi biết, người tuyệt đối không thiếu nợ ngươi, là ngươi thiếu nợ người. Lấy võ công của nương ta, hoàn toàn có thể giết, có thể trả thù, nhưng người không làm, người gả cho người khác, bình thản sống hết cuộc đời, đến lúc chết cũng còn không gặp lại Tống lão gia. Ngươi độc chiếm Tống lão đầu kia nhiều năm như vậy, rốt cuộc là ai đáng thương hơn? Tống phu nhân, ta trọng ngươi là trưởng bối, không muốn đấu khẩu với ngươi, nhưng ngươi lại mắng nương ta là tiện nhân, ta thực sự không thể chịu đựng được.” Bây giờ đến lược Bạch Mạn Điệp chậm rãi tới gần nàng, “Ta cho ngươi biết, ba đồ đệ của nương ta nổi danh tàn nhẫn chốn giang hồ, nếu như ngươi muốn chết, muốn Tống gia trang trong một đêm biến thành gạch vụn thì cứ việc chửi tiếp. Ngươi vừa nhìn đã biết là nữ nhân không có đạo đức rồi, chả trách Tống lão gia nhìn ngươi chướng mắt mà coi trọng mẫu thân phong hoa tuyệt đại của ta. Chỉ cần là nam nhân có mắt nhìn đều sẽ không coi trọng ngươi.” Nói đến miệng lưỡi, Tống phu nhân kia luyện thêm vào chục năm nữa đi.
Tống phu nhân luống cuống, “Ta năm đó là một trong võ lâm tứ đại mỹ nhân, ta không tin có nam nhân nào nhìn ta chướng mắt.”
Bạch Mạn Điệp khinh miệt nhìn nàng, châm chọc nói, “Ra bởi vì chứng minh mị lực của mình mà ngươi đoạt Tống lão gia sao? Hử? Cho dù ngươi đẹp thì đã sao, có ích lợi gì không? Chuyện tình cảm căn bản là không thể miễn cưỡng. Hơn nữa, cũng không thể dựa vào diện mạo để đối xử mọi người. Luận diện mạo, cô nương ta so với Đỗ Thanh Sương kém hơn rất nhiều, nhưng Phương Chấn Hiên khăng khăng một mực thích ta. Ngươi đẹp thì sao? Chính là so ra vẫn còn kém nương ta, vĩnh viễn kém người. Ngươi nếu nghĩ bản thân mình xinh đẹp, có thể khuynh đảo nam nhân trong thiên hạ, tại sao không đi mua vui cho rồi? Ít nhất còn có bạc.” Nàng ghét nhất nữ nhân ỷ vào diện mạo hoành hành ngang ngược.
Tống phu nhân cười nhạt, “Kém thì đã sao, ta giết không được ả, nhưng giết được mối hận trong lòng.” Thủy Phù Dung quả thực chính là ác mộng của nàng, người cũng đã chết hai mươi mấy năm, tại sao đột nhiên lại nhảy ra một nữ nhi? Muốn tức chết nàng chách?
Bạch Mạn Điệp khóe môi giương lên một nụ cười tự phụ tàn nhẫn, “Phu nhân, ngươi biết ta là ai không?” Trong giang hồ, người có thể đánh bại nàng được bao nhiêu? Cho dù là Tống lão gia, cũng chưa chách là đối thủ của nàng. “Ngươi là một nha đầu lừa gạt, có thể làm được gì chứ?” Nàng dù sao cũng xuất thân từ võ lâm thế gia.
“Phu nhân, ta tặng ngươi một lễ vật.” Bạch Mạn Điệp từ trên đầu lấy ra một cây trâm cằm trên tay thưởng thức. Ban đầu là cho Thủy Mẫu Đơn, nhưng Thủy Mẫu Đơn lại trả cho nàng, giờ đã đến lúc phát huy tác dụng rồi.
“Cái gì đây?” Tống phu nhân nghi hoặc.