
trời trao của ấy. Nó bị bắt ngồi cạnh Hoàng. Đáng ra nó là lớp trưởng thì phải ngồi cuối nhừng vì quá lùn nên phải ngồi bàn ba. Hic hic. Sau lưng nó là 1 thằng đeo kính khác và phía trên nó lại là Dương. Đau đời thật.
_Nói chung ngày hôm nay là xong rồi nhé. Hẹn gặp lại cả lớp vào buổi lao động ngày mai. Lớp nhớ mang giấy bút theo ghi thời khoá biểu nhé._ Cô giáo mỉm cười ranh mãnh_ Dặn trước, lớp ẩm thấp có nhiều chuột_ Cô vừa nói xong, cả đám con gái nhảy phốc lên bàn ngồi, trừ nó. Thằng Hoàng có vẻ ngạc nhiên nhưng không hỏi gì. Tóm lại là đã hết một ngày.
Trên đường đi về nhà trọ, nó nghĩ về lớp mới. Ấn tượng đầu tiên của nó là Hoàng, sau đó là Dương và cái thằng đeo kính sau lưng nó mà nó chưa biết tên. Kể cũng lạ. Những người gây cho nó sự chú ý thì lại ngồi quanh nó cả. Điều này nghĩa là gì đây hả ông trời. Có lẽ một đìêu gì đó hứa hẹn sự thú vị nhưng cũng không kém phần rắc rối. Về đến nhà, nó nhảy phốc lên giường, chộp lấy cuốn nhật kí viết lấy viết để.( Nó vik gì thì có trời mới biết. Cho vào tủ khoá lại thì ai mà đọc được). Buổi trưa, nó xuống nhà ăn cơm. Mọi người trong nhà trọ đều tập trung ở đó. Chợt nó nhìn thấy một khuôn mặt quen quen. Trời đất. Đó chính là Dương kìa. Chỉ khác là bộ đồ thể thao lúc này làm cho Dương thật khác với lúc sáng. Thì ra Dương cũng ở trọ, không biết cậu ấy ở đâu nhỉ! Nó lân la lại làm quen
_ Hey Dương! Lệ Mai nè. Mày cũng trọ ở đây à?_ Nó tiến tới hỏi rất vui vẻ
_ Thì chẳng phải tao đang đứng trước mặt mày hả?_ Dương cười thật tươi đáp lại. Khác hẳn với cái vẻ khó chịu lúc sáng.
_ Mày ở phòng nào đó?
_ B6.
_ Tao ở B5 nè. Có gì tụi mình học chung nhé!_ Nó đề nghị. Thì ra mục đích chỉ là học.
_ Okie. Mà mày không đói cũng phải để cho tao ăn chứ!_ Dương chỉ tay vô bàn, nó bẽn lẽn cười, cùng ngồi vào chỗ của mình
Chiều, nó tính đi hiệu sách mua vài thứ đồ dùng học tập. Trời râm râm, nó tròng vào người bộ quần áo quen thuộc rồi bước đi. Nó ngạc nhiên khi bước ra hiệu sách. Không phải vì đây là lần đầu tiên nó lên thành phố mà là nó cảm thấy sự tự do. Trước giờ lúc nào mẹ cũng đi kè kè cạnh nó. Nên giờ đây nó thấy thật ngạc nhiên. Không ngờ là đi mua đồ một mình lại dễ hơn nhiều đến vậy. Nhìn cái gì cũng dễ thương, cái gì cũng có vẻ iu iu và cái nào cũng mắc kinh khủng. Nó phải suy nghĩ đắn đo rồi mới quyết định mua gì. Nó bước đi trên đường về nhà, con đường hơi nắng. Đường về còn dài quá. Phải chi có một cái nón thì đỡ nhỉ. Nó bắt đầu leo dốc với đống đồ nặng. Nắng gắt quá cộng thêm đống đồ trên tay làm nó lảo đảo. Rồi nó say nắng và chuẩn bị ngã xuống. Ngay lúc đó
_ Nè, đi trời nắng vậy mà không đội nón hả mày?_ Thằng nhóc đeo kính ngồi sau nó chợt xuất hiện. Nó bừng tỉnh ngay. Thằng kia gỡ cái nón trên đầu ra đội vào cho nó.
_ ơ, cảm ơn_ Nó hơi ngượng ngùng_ Mày đi đâu vậy?
_ Tao đi chơi lòng vòng thôi. Tại xe đạp hỏng nên đi bộ mà._ Nhìn cái điệu bộ của thằng nhóc thật buồn cười. Nó gãi đầu, tay mân mê cái nón của thằng nhóc kia.
_ À đúng rồi. Mà mày tên gì ấy nhỉ?_ Nó chợt nhớ ra ngay cả tên của thằng nhóc kia mà nó cũng không biết
_ Tao là Huy. Huy cận nè, nhớ chưa?_ Thằng Huy toe toét cười. _ Giờ mày định đi đâu?
_ Tao tính về nhà. Đâu cần mua gì nữa đâu!
_ Nhà mày ở đâu á?
_ Tao ở chung nhà trọ với Dương. Nhà tao ở chỗ……._ Nó chưa kịp trả lời thì huy đã cướp lời
_ A, mày ở trọ cùng Dương hả? Vậy là mày đang ở nhà tao rồi. Xin giới thiệu, bà chủ nhà trọ của mày là mẹ tao đó. Tao là Nhật Huy mà.
_ Ủa, sao trùng hợp vậy ta? Vui ghê
_ Giờ về hén! Đưa đồ đây xách cho. Nhìn mày có vẻ mệt lắm rồi. Coi chừng say nắng chết đó!_ Huy lại cười. Nụ cười thật ấm áp và thân thiện. Nó và Huy sóng bước về nhà. Trên đường về, nó và Huy nói liến thoắng trông có vẻ hợp nhau lắm.
Sáng hôm sau, nó đang mang giày để chuẩn bị đến trường lao động thì Huy bước tới .
_ A, lại gặp mày rồi. Mày ở B5 hử?
_ Ừ._ Nó thấy vui khi gặp lại Huy
_ Hehe. Tao tính qua rủ thằng Dương đi chung. Ai ngờ nó chuồn mất tiêu rồi. Hay mày đi với tao nhé._
Nói đoạn, Huy chạy tới kéo nó đi khi nó chưa kịp phản ứng. Trên chiếc xe đạp của Huy, nó cảm thấy thật vui. Ở trường mới thật là nhộn nhịp. Trong lớp nó, mọi người đã quen nhau gần hết. Thậm chí còn tìm thấy một vài người hợp cạ để nói chuyện nữa. Lớp học có 28 người, 9 nam và 19 nữ. Con số quá áp đảo. Cô Hạnh bước vô lớp, cả đám lao nhao chạy về chỗ của mình.
_ Nào, các em lấy giấy ra chép thời khoá biểu trước. sau đó chúng ta sẽ ra sau dãy nhà này lao động._ Tiếng giấy vở xé roẹt làm nó khó chịu. Liếc sang bên thằng Hoàng, thấy thằng này chả động tĩnh gì. Đến trường với mỗi cái điện thoại. Lúc mọi người chép TKB thì nó ngồi im như tượng, mắt nhìn xa xăm. Thật chẳng hiểu cái thằng này. Như thằng bị tự kỉ ấy. Chợt Hoàng quay sang, bắt gặo ánh mắt nó đang nhìn. Nó đỏ mặt , liền quay vội ra chỗ khác. Nó không thấy rằng lúc đó thằng Hoàng đang mỉm cười, nụ cười làm một đứa con gái khác khó chịu. Và con bé đó đang liếc nó với một cái nhìn tức tối.
Chương 2: Khách Sạn Hoàng Thư
Buổi lao động kết thúc khá là vui vẻ. Mọi người đã làm