
ó một ngày, khi nhìn lại chặng đường đã qua, có thể bạn sẽ phát hiện, người đàn ông mà bạn trao gửi đến cùng tận yêu thương năm xưa đã không còn đuổi theo kịp bạn, anh ta giờ chỉ là một chấm đen nhỏ bé, nhỏ tới mức chẳng thể nhìn thấy.
Khi mới bắt đầu, có lẽ ta sẽ vùng chạy vì một ai đó, là bị ép buộc, là bất đắc dĩ, là không chạy không được. Thế nhưng, mỗi một lần trái tim tan vỡ, mỗi một lần gạt lệ chạy trốn, đều sẽ khiến chúng ta thoát xác trưởng thành. Khi bạn trở nên mạnh mẽ, bạn mới gặp được những điều mạnh mẽ hơn; khi bạn trở nên tốt đẹp hơn, bạn mới xứng đáng với những gì tốt đẹp hơn.
Chẳng phải chúng ta đều là những vận động viên chạy đường dài như vậy sao? Chỉ khi chấp nhận xuất phát, bạn mới biết được rằng những điều phù hợp với mình thì ra không phải là những điều mà bạn đã từng si đắm yêu thương thuở trước, cũng không phải là tất thảy những điều mà bạn từng ôm chặt trong lòng không chịu lơi tay ngày xưa.
Khi bạn miệt mài chạy, phong cảnh hai bên đều nhòa mờ biến đổi, những thứ bạn theo đuổi cũng dần dần biến đổi. Mỗi một ngã rẽ, mỗi một dốc núi đèo cao, mỗi cơn phong ba bão táp đột nhiên ập tới đều là một lần tôi luyện, dù cho mồ hôi tuôn rơi hay khóe mắt ngấn lệ, mỗi một lần yêu thương, chúng ta đều sẽ trưởng thành hơn.
Học cách trở thành một người cao quý
Bạn yêu một người, nhưng anh ấy không yêu bạn. Bạn gom hết can đảm bày tỏ tình cảm, nhưng anh ấy lại mỉm cười nói lời xin thứ lỗi. Vậy bạn vẫn nên tiếp tục bám lấy? Vẫn nên cứng đầu cố chấp không chịu buông xuôi? Đây có gọi là tình yêu? Hay đây là khiến cho người khác khó xử?
Bạn có thể yêu một người, bạn thực lòng yêu anh ấy, đó là chuyện cá nhân của bạn, vậy xin bạn hãy giữ trong im lặng, đừng nên tung lời khoa trương, đừng nói cho đối phương biết tình cảm đơn phương, nỗi đau hay sự vĩ đại của bạn. Ngày tháng dần qua, bạn vẫn âm thầm lặng lẽ cất giấu mảnh tình đó sâu trong đáy tim, đó mới là một tình yêu cao quý.
Bày tỏ tình yêu một cách ồn ào, dù đối phương đã nói lời khước từ, nhưng bạn vẫn không chịu buông tha, liều mình gắng sức nghĩ đủ phương kế nhằm thuyết phục anh ấy chấp nhận bạn, cho bạn thêm một cơ hội, muốn cho anh ấy biết được tình yêu của bạn nồng nàn đến vậy, cảm động đến vậy, không yêu bạn sẽ là sự thiệt thòi của anh ấy. Như vậy có khác gì đối phương đã nói không cần món quà của bạn, nhưng bạn vẫn cố chấp nhét bằng được vào trong tay họ?
Dựa trên danh nghĩa của tình yêu, những hành vi trên vô tình trở thành sự phiền nhiễu. Đó chẳng phải là tình yêu, mà chỉ là sự chiếm hữu ích kỷ. Biết bao bi kịch từ đó mà ra? Gặp phải một người phụ nữ hoặc đàn ông như vậy, thật đúng là xui xẻo tám đời. Họ theo bạn như hình với bóng, chẳng khác bị ma trù quỷ ám, sự si dại này rồi sẽ dần biến thành uất hận, hận người đó không coi trọng sự tuyệt vời của mình, hận người đó đã khiến mình đau khổ chới với.
Xin lỗi, tôi đã nói rằng tôi không muốn, tôi đã không còn bất cứ trách nhiệm nào với em. Nếu là yêu, xin hãy cứ chôn giấu tình yêu đó trong tim mình, và học cách trở thành một người cao quý. Vậy tự đáy lòng tôi mới có thể tôn trọng em, cảm tạ những điều tốt đẹp và tình cảm mà em dành cho tôi. Không thể yêu được em, đó là nỗi tiếc nuối của tôi.
Một chút đó đã không còn quan trọng
Khi còn trẻ dại, đại đa số mọi người đều không phân biệt rạch ròi giữa thích và yêu. Rốt cuộc là mình thích, hay đã yêu anh ấy? Thích và yêu khác nhau như thế nào? Không thích ai đó, tất nhiên ta chẳng thể yêu họ.
Sau này, chúng ta dần dần học được cách phân biệt giữa yêu và thích. Thích, chính là thích được nhìn thấy anh, thích được ở cạnh, thích được tán chuyện trên trời dưới biển cùng anh. Thế nhưng, giữa yêu và thích, vẫn tồn tại một khoảng cách nhất định. Khi thích một người, bạn chưa chắc đã muốn ngủ cùng người ấy, cũng chưa chắc sẽ nhung nhớ người ấy, và lại càng không nghĩ tới chuyện tương lai cùng người ấy. Tình yêu nồng nhiệt hơn sự mến thích rất nhiều. Có đôi lúc chúng ta cảm thấy ai đó rất tốt, chỉ là thiếu một chút xíu gì đó, tại sao chúng ta thích người ấy, nhưng chẳng thể yêu họ? Căn nguyên chính là vì “một chút xíu” kia.
Khi thích một người, ta không phải chịu đựng những nỗi đau đớn. Còn khi yêu một người, có lẽ ta sẽ phải nếm trải đủ những sự giằng xé khắc khoải, những niềm vui mà người ấy mang lại, cũng chính là niềm vui lớn nhất trên thế gian.
Lúc này đây, chúng ta tưởng rằng mình rất hiểu thế nào là thích, thế nào là yêu. Thế nhưng khi thanh xuân đã quá độ đôi lần, chúng ta mới chợt nhận ra, bản thân lại một lần nữa chẳng thể phân biệt rạch ròi giữa yêu thương và mến thích.
Thuở trước, bạn sẽ lựa chọn người mà bạn yêu chứ không phải người mà bạn thích. Giả như tìm không ra người khiến bạn trao lòng yêu thương, bạn cũng không chịu phó mặc mà hạ thấp mình.
Khi đã trưởng thành, cách đối xử của con người cũng trở nên khoan dung hơn, khi thích một ai đó, ngoài việc muốn gần gũi bên cạnh, ta cũng sẽ quan tâm đến họ, hy sinh vì họ, thậm chí còn muốn chung chuyện chăn gối cùng họ.
Đó rốt cuộc là yêu hay là thích?
Mặc dù vẫn thiếu một chút xí