
ó áo tràng, thì mặc nhựt bình, ngặt có một sãi nghèo quá, không áo mà bận, túng phải lấy quần tròng vào hai tay giả đò áo rộng, ngỡ là trà trộn theo người không ai ngó thấy, rủi bị Tôn Hành Giả lanh con mắt, bước tới hỏi rằng:
– Ngươi bận cái áo gì lạ vậy?
Sãi ấy thưa rằng:
– Tôi xin vải ngoài thành, đem về đây may quấy quá mà bận đở, vì chốn này không có thợ may!
Tôn Hành Giả cười ngất.
Sãi quan dẫn thầy chùa ra cửa núi, đồng quì xuống luôn luôn.
Sãi quan thưa rằng:
– Xin mời Ðường lão gia vào phương trượng .
Nói rồi rắc rắc lạy đưa.
Tam Tạng ái ngại, đáp lễ bảo rằng:
– Xin mấy thầy chờ dậy .
Sãi quan mời Tam Tạng lên võng, các sãi khiêng vào, còn kẻ thì cỏng Bát Giới, người thì cỏng Sa Tăng, thầy thì gánh đồ, đạo thì dắt ngựa, đồng rước vào phương trượng, dọn cơm nước đãi đằng, Tam Tạng tạ ơn.
Sãi quan chịu lỗi.
Tam Tạng hỏi rằng:
– Tính cho thầy trò tôi ngủ tại liêu nào?
Sãi quan thưa rằng:
– Tiểu tăng tính rồi, xin lão gia an dạ .
Nói rồi truyền dọn bốn căn thanh tịnh, giăng mùng trãi nệm, và bảo cắt cỏ cho ngựa ăn tử tế.
Khi ấy Sãi quan và đạo sĩ với mấy thầy trộng, đều mời thầy trò vào liêu, đèn đuốc sáng như ban ngày, mấy người ấy đứng hai hàng hầu hạ.
Tam Tạng bảo rằng:
– Xin mấy vị về liêu, để thầy trò tôi nghỉ .
Các sãi vâng lời, mới dám đi nghỉ.
Còn Tam Tạng mở cửa ra ngoài đi dạo giải buồn, thấy trăng tỏ, liền kêu các đồ đệ ra xem.
Hành Giả, Bát Giới và Sa Tăng đều ra thưởng nguyệt.
Tam Tạng hứng cảnh ngâm một bài thơ rằng:
Phách quế gương trong thấy rõ ràng,
Sơn hà muôn cụm bóng chang chang,
Rọi trên ngọn cỏ sương in ngọc,
Gieo dưới dòng sông nước trỗ vàng,
Thế nọ còn nhiều tròn khuyết nữa,
Ðêm này nhờ chút khói mây tan,
Canh khuya chùa vắng bâng khuâng dạ,
Chẳng biết ngày nào lại cố bang.
Khi ấy Tôn Hành Giả cười rằng:
– Thầy xem trăng mà nhớ xứ, chưa lấy làm rõ việc thái âm, tôi xin cắt nghĩa: Mặt nguyệt đem ba mươi tiêu hết khí dương gọi là ngày hối, qua đêm sóc là mồng một nhờ giao với mặt trời nên có chút khí nhất dương, đến mồng ba mới sáng một mảnh, qua mồng tám đặng khí nhị dương sáng nửa mặt trên như ái cung úp xuống, gọi là ngày thượng huyền, qua rằm đủ khí tam dương, nay sáng chói bốn phương gọi là ngày vọng, đến mười tám khí nhất âm sinh, khuyết hết phân nửa, như cái cung để ngửa, nên gọi là ngày hạ huyền, rồi lại ba mươi đêm hối, tối đen như mực. Vậy mặt trăng hết tròn tới khuyết, hết khuyết tới tròn, cũng ví như người đời hết thạnh tới suy, hết suy tới thạnh, chớ thấy tròn mà mừng, hết sức tròn rồi khuyết, đừng thấy thạnh mà ỷ, thạnh quá rồi suy. Vậy lúc này thầy trò ta như trăng mồng một, hãy dày công càng bữa càng tròn, lo chi không tới Tây Phương, trở về cố quốc .
Tam Tạng khen phải, nên đổi buồn làm vui.
Sa Tăng nói:
– Anh luận tuy phải, song chưa giảng thấu chuyện này. Từ xưa đến nay cũng một mắt trăng ấy. Người đời thay đổi, mà mặt nguyện còn hoài, là vì có âm dương nương nhau mới sáng. Như chúng ta đồng tâm hiệp lực đi mới thấu Tây Phương .
TamTạng cũng khen phải. Bát Giới níu Tam Tạng nói rằng:
– Thầy ơi! Ðừng nghe hai người ấy nói xàm mà trễ giấc ngủ .
Tam Tạng nói:
– Thôi các trò mỏi mệt thì đi ngủ trước, để cho ta đọc kinh .
Tôn Hành Giả nói:
– Thầy đọc kinh làm chi, làm hòa thượng trong lúc xuân xanh, kinh nào không thuộc, quên hay sao mà phải đọc ôn. Còn như kinh mới bên Tây Phương thì thỉnh chưa đặng, chẳng hay thầy đọc kinh chi?
TamTạng nói:
– Mấy năm nay bỏ luống sợ quên, nên sẳn đêm thanh đọc ôn kinh cũ .
Nói rồi đồng trở vào liêu.
Ba trò đều ngủ hết, còn Tam Tạng lấy kinh ra xem.
Hồi 37 Quỷ vương cầu cứu với Ðường Tăng Hành Giả mách tin cho Thái Tử
Nói về Tam Tạng xem kinh đến canh ba, nghe gió thổi ghê mình, đèn khi lờ khi tỏ, Tam Tạng quá bần thần mỏi mê, cúi gục trên bàn thiu thỉu.
Xảy nghe kêu tiếng thầy ngoài cửa, vía Tam Tạng ngó ra, thấy một ngườin mình mẩy ước dầm, nước mắt nhỏ giọt, đứng ngoài cửa kêu thầy.
Vía Tam Tạng nói:
– Chắc ngươi là yêu quái, mau mau đi chốn khác, chớ khá vào đây .
Người ấy khóc mà bạch rằng:
– Thầy ơi! Tôi có phải yêu quái ở đâu, xin sư phụ coi lại cho kỹ .
Tam Tạng xem rõ, thấy ông ấy: đội mão trẫm, mặc áo vàng, tay cầm ngọc khuê, lưng buộc ngọc đai mặt giống vua Ðông Nhạc, hình như thánh Văn Xương.
Vía Tam Tạng kinh hãi, lạy mà hỏi lớn rằng:
– Bệ Hạ là vua nước nào, nửa đêm đến đây có chuyện chi, xin cho tôi rõ?
Ông ấy nói:
– Tôi là vua nước Ô Kê, thành trì ở hướng Tây, cách đây 40 dặm, năm trước trời hạn, dân đói, bá quan đảo võ không linh, hạn gần ba năm, suối
TamTạng nói:
– Dầu có Thái Tử , chắc yêu quái cũng đày rồi .
Quỷ vương nói:
– Nó chẳng đày con tôi, song ba năm nay cấm vào cung, nên mẹ con không thấy mặt .
Vía Tam Tạng hỏi:
– Vì cớ nào mà cấm vào cung?
Quỷ vương nói:
– Ấy là yêu đạo đề phòng, sợ mẹ con gặp nhau, luận bàn lậu tiếng chi đó .
Tam Tạng nói:
– Tuy còn thái tử mặc lòng, song tôi biết làm sao cho gặp đặng?
Quỷ vương nói:
– Có khó chi, mai nó đi săn, sư phụ đón đường thì gặp, thuật chuyện lại, ắt nó phải tin .
Vía Tam Tạng nói:
–