
Long vương, lớn nhỏ đều khâm phục.
Ngộ Không cầm thiết bảng đến ngồi hiên ngang trước mặt Ngao Quảng nói :
– Tôi mang ơn hiền lân quá nhiều ! Nhưng có thiết bảng cầm tay, phải có y giáp mới dễ coi . Vậy hiền lân giúp luôn cho vuông tròn ơn nghĩa .
Ngao Quảng ngẩm nghĩ rồi nói :
– Ở Long cung giáp mới không có , biết lấy gì giúp cho . Mong thượng tiên lượng tình miển trách .
Ngộ không gắt giọng nói :
– Không lẻ để ta tìm xin nơi khác, phải chịu ơn hai chủ ! Nếu hiền lân không giúp được, Ngộ Không này quyết chẳng ra khỏi Long cung .
Lời nói cứng rắn khiến Ngao Quảng sợ sệt năn nỉ :
– Thật ra chẳng có y giáp, chảng phải tôi hẹp dạ, thượng tiên xét tình nghĩ cho !
Ngộ không nói :
– Dù sao cung phải kiếm cho tôi một bộ , đừng để nói nhiều, sinh việc không hay .
Ngao Quảng một mạch từ chối, nói :
– Không có đồ mới , xứng đáng với thượng tiện, tôi biết tìm sao đặng bây giờ !
Ngộ Không dộng thiết bảng, nói lớn :
– Nếu không có ta đập một thiết bảng xem nào .
Ngao Quảng hoảng hốt nói :
– Khoan tay ! Khoan tay ! Ðể tôi hỏi lại liệc đệ xem sao, nếu có xin đem dâng lập tức !
Ngộ Không hỏi :
– Liệc đệ ở đâu ?
Ngao Quảng thưa :
– Ba anh em tôi là Nam Hải Long vương, Ngao Khâm ; Bắc Hải Long vương, Ngao Thuận ; Tây Hải Long vương, Ngao Thân .
Ngộ Không nói :
– Ta khồng hề đi đâu xa nữa, lời tục có nói : Làm ơn cho trót , để người trả ơn . Hơn nữa tính ta chẳng muốn lân la cùng bốn biển ! Vậy hiền lân giúp luôn đừng lựa lời từ chối .
Ngao Quảng nói :
– Tôi không dám bảo thượng tiên đi nhiều chỗ . Ở đây sẵn có trống sắt chuông vàng, nếu có việc còn gióng trống, giọng chuông thì các Vương đệ về đây lập tức.
Ngộ Không nói :
– Thế thì hay lắm . Hãy cho người đánh trống, giọng chuông đi .
Tức thì Ngao Quảng truyền lệnh giống trống, giọng chuông. Giây phút quả có ba vị Long vương về đến, còn chờ lệnh ngoài ngọ môn.
Ngao Quảng ra đón tiếp. Ngao Khâm nóng tính hỏi :
– Chẳng hay Vương huynh có điều chi dạy bảo ?
Ngao Quảng nói :
– Hiền đệ đừng nói lớn , họ nghe được khó lòng. Trong cung có ông thánh trời sinh, ở núi Hoa Quả sơn làm quen hỏi xin đồ binh khí . Ta đưa món nào cũng chê nhẹ, túng cùng phải chỉ cây Thần Trân Thiết nơi đáy biển, hắn lấy lên thu gọn lại làm thiết bảng cầm tay . Lại đòi ta giúp y giáp , thực tình nơi Long cung này không có , nên ta mời các em về thương nghị ! Vậy ai có y giáp đem tống nó đi cho rảnh.
Ngao Khâm nổi giận nói :
– Nó chỉ trơ trọi một mình, ta đủ bốn anh em, còn có cả muôn ngàn binh tướng , sao không bắt nó hành hình , để chi cho gai mắt.
Ngao Quảng khoát tay nói :
– Thôi , thôi ! Hiền đệ đừng nóng tính, nó có phép thần thông biến hóa , còn thiết bảng này đánh xuống thành cung hư, lũy cũng nát , đừng nói chuyện đến thịt xương.
Ngao Thuận nói :
– Theo lời của Vương huynh , hiền đệ tưởng nhị ca cũng không nên gây chuyện . Tốt hơn, chúng ta chung đồ tống nó đi, rồi làm biểu dâng lên thiên đình, xin Ngọc Hoàng trừng trị . Tôi có đôi hia vừa đi may về xin thí cho nó đây .
Ngao Thân nói :
– Tôi sẵn mặc bộ giáp vàng này, cũng xin cởi ra thí cho nó, để nó đi cho rảnh .
Ngao Khâm nói :
– Bộ mão chuồng cánh phụng của tôi đây, xin cũng bõ ra không tiếc gì .
Ngao Quảng vui mừng nói :
– Vậy bốn anh em ta cùng đem vào bố thí .
Ðoạn ba anh em đồng cởi đồ đem vào ra mắt Ngộ Không , và nói :
– Chúng tôi là ba vị Long vương xin dâng nạp giáp y cho thượng tiên .
Ngộ Không xem qua đẹp ý, liền đội mão, mang hia, mặc giáp, nai nịt xong. cầm thiết bảng vừa đi , vừa múa và nói :
– Tôi làm phiền các ông nhiều quá ! Thôi xin từ giả nhé !
Dứt lời, vụt bay về hướng núi Hoa Quả.
Bốn long vương căm tức hợp nhau làm biểu dâng lên Ngọc Hoàng , xin vấn tội Ngộ Không, và hỏi rõ căn cội vị thượng tiên ấy .
Bấy giờ nơi cầu sắt , bầy khỉ chờ đợi Ngộ Không , con thì đứng môi cầu con thì dòm xuống nước, Ngộ Không vừa về đến , chúng hối hả bâu quanh. hỏi :
– Ðại vương ăn mặc oai nghiêm, rất xứng đáng một vị chúa tể nơi động này .
Ngộ Không đắc ý để thiết bảng xuống nhảy phóc lên cao ngồi .
Bầy khỉ thấy thiết bảng xúm nhau ôm lắc nhưng không nhúc nhích .
Chúng reo lên :
– Cha chả là nặng ! Nặng như núi đá mà Ðại vương cầm nhẹ như vông , thật sức mạnh phi thường , khó có người bì kịp .
Ngộ Không hỏi :
– Vật quí tìm chủ quí ! Mấy ngàn năm bửu bối nằm đáy biển .
Long vương không biết dùng nên mới cho ta. Bửu bối có hào quang chiếu sáng dài hơn hai trượng, lớn trót một ôm. Ta chê dài và lớn, nó liền thu ngắn và nhỏ , chính giữa có hàng chữ “Như ý kim cô bảng, trọng nhất vạn tam thiên ngủ bá cân ” . Chúng bay dang ra, ta bảo nó biến hóa cho xem.
Bọn khỉ vừa lui ra, Ngộ Không liền nói :
– Nhỏ, nhỏ, hết sức nhỏ .
Tức thì thiết bảng chuyển mình thun lại còn bằng cây kim. Ngộ Không lấy dắt vào mép tai.
Bầy khỉ kinh ngạc nói :
– Ðại vương còn gì hay hơn, xin làm phép nữa xem chơi .
Tôn Ngộ Không móc kim ra để lên bàn tay nói :
– Lớn ! lớn , hãy lớn lên .
Kim bung ra lớn dài như trước.
Bầy khỉ vổ tay reo lên lần nữa . Ngộ Không thích ý, nhãy ra sân động , chống thiết bảng, niệ