
hĩ giám đốc nên tuyển cô ấy!-Những người khác thì sao?-Tương đối thôi ạ!-Nếu mọi người đã nghĩ vậy thì chọn người này đi…*****Vài ngày sau!-Hahaha. Cậu trúng tuyển rồi à? Lương không phải thường đâu nha! Tớ được nhờ to rồi!-Cậu nói gì vậy! Tớ đang lo chết. Hơn nữa … Moo…-Cậu lo gì. Ngày xưa cậu í thích cậu. Biết đâu bất ngờ, cậu lại có duyên với giám đốc. hahaha-Thôi. Không nói chuyện với cậu nữa.hic…Nó tắt máy và thẫn thờ. Vui cũng có mà lo lắng thì nhiều hơn… CHAP 15: LàM VIệC (2)*****Ngày đầu tiên làm việc….Nó phải làm những việc nhỏ như pha cà phê, in tài liệu, chạy đôn chạy đáo khắp phòng. Ai cũng sai vặt nó không thương tiếc. Khó khăn lắm mới vào được công ty mà nó phải làm bao nhiêu việc, mà chẳng có việc gì trọng đại và to lớn.Moo thì đi giám sát thị trường từ sớm khiến nó chẳng có nổi một cơ hội gặp mặt…-Moo đi đâu rồi chị!?-Cô dám gọi ngang tên giám đốc vậy à?-Dạ. Em xin lỗi! Ý em là hỏi giám đốc ạ!-Giám đốc đi ra ngoài từ sáng rồi. Có gì cô cứ hỏi tôi!-Dạ. Sao chị không giao cho em việc gì có tính tư duy chút chút ạ. hì-Ai cũng phải bắt đầu từ cái nhỏ nhất. Nếu cô muốn việc lớn thì đánh thêm trồng tài liệu này đi!@@!*****Nó phải đánh thêm tài liệu nên mãi vẫn chưa xong. Mọi người đã về hết còn nó vẫn ngồi đó.. Vì quá mệt mỏi nên nó ngủ trên bàn làm việc lúc nào không hay…Hôm nay, Moo quên tập tài liệu gì đó ở công ty nên đã lên lấy. Cậu thấy chỗ làm việc của Jun vẫn sáng, định làm lơ nhưng để ý là Jun đã ngủ…-Haiz. Cậu ngốc quá, bọn họ bảo gì cũng làm à…!Moo âm thầm làm hết cho Jun. Rồi mua sẵn thức ăn cho nó một bên.****-Oáp!!! Ngủ ngon quá! Giờ mới thấy giấc ngủ có giá trị. Còn một đống việc phải làm.Ôi. Mình làm hết rồi à? Lại có đồ ăn nữa. Đúng là Bụt giúp mình. Hahaha.****-Con ăn tối chưa?-Dạ rồi ạ!-Ngày làm việc đầu tiên thế nào con?-Tốt lắm ạ! Ai cũng tốt với con ba à!(Nó không muốn bố mình lo lắng)-Hi. Con nhớ ngủ sớm nhé. Con gái của ba giỏi lắm!-Dạ!*****Nó đặt tai phone nghe bài hát
“Nhìn bằng trái tim” của Tino để quên đi mệt mỏi và thiếp đi lúc nào không biết. Một lúc sau, có người thức nó dậy. Nó mờ ảo nhìn hình dáng người đó. Nhưng lại không rõ mặt. Người đó mặc một bộ comple trắng, khuôn mặt đẹp đẽ. Đôi môi mọng đào… Im lặng và tiến đến đưa tay về phía nó…-Anh là ai?-Yan đây cậu. Nắm tay tớ đi…!-Yan! Là cậu ư?-Uhm.Nó đưa tay về phía Yan.
Yan cầm tay, lại gần nó, định tiến đến hôn nó thì…..-Ting, ting, ting, ting, ting….!!!!-Yaaaannnn!!!!Chiếc đồng hồ báo thức vang lên. Nó giật mình và gọi tên Yan. Hóa ra chỉ là một giấc mơ….” Xấu hổ quá đi mất! Yan chết tiệt. Yan xấu xa. Yan yêu quái!!! Sao lại vào giấc mơ của tôi? Chắc cậu cũng như Moo. Toàn là đồ chết tiệt!!!! Hừ!!! ”****-Ắttttttt!!!! xìiiiiiiii!!!! ắt xìiiii!!!! ắt xì!!!!!!Ở một nơi khác Yan đang hắt xì. (Chắc là do Jun =.=)-Cậu nhớ mặc áo ấm và uống thuốc vào. Có dấu hiệu cảm cúm rồi đấy ạ!-Tôi không sao!– Hôm nay sẽ có một buổi họp báo. Chúng ta sẽ cho công chúng biết về cậu, Tino ạ!-Uhm. Tôi biết rồi. Cô ra ngoài đi!-Vâng. Thưa cậu!***** CHAP 16: TôI VẫN LUôN YêU CậU…Ngày làm việc thứ hai cũng chẳng khác hôm qua là bao. Sự mệt mỏi bao trùm lên người nó. Vẫn là những công việc cũ: photo tài liệu, pha cà phê, chạy việc vặt.Hôm nay Moo cũng đi làm cả ngày. Nó chỉ nhìn được Moo qua khung cửa mờ.“Tên đó vẫn như thế, suốt ngày vùi đầu vào sổ sách, công việc, chẳng khác gì ngày xưa”-Này! Thằng hâm kia. Uống đi rồi làm việc!!!-Cô gọi ai thế?(Còn ai vào đây nữa. hừm. Giả vờ giả vịt)Nó nhẹ đi vào phòng làm việc của Moo, đóng cửa lại. Và như một thói quen theo bản năng nó mời Moo cà phê theo cách của mình. Và chửi thầm trong bụng vì sự vô tình của Moo.Cầm trên tay ly cà phê nó xuýt xoa xin lỗi.
-À. hì hì. Tôi quên mất. Cho tôi xin lỗi.-Cô…!(Moo mặt bừng bừng)-Hì hì. Sr giám đốc rồi mà, tôi bị nhầm anh với chú chó nhà tôi. Tôi vẫn thường nói thế khi cho nó ăn. hihi-Đi ra ngay!!!Moo chỉ thẳng nó ra ngoài cửa làm nó mất cả hứng. Xem ra cậu ta tức giận thật rồi. So sánh Moo với dog, thật là dại dột.Mặt nó buồn xuôi. Nhưng vẫn cố nói vài câu:-Cậu nhớ uống lúc đang nóng. Tôi ra ngoài đây.Moo im lặng…Khi ra ngoài Moo đặt lên khóe miệng ly cà phê…Ký ức từ đâu lại hiện về….5 năm trước tại tiệc sinh nhật của Moo:-Con yêu cậu ấy thưa bố!-Mày lấy gì để yêu nó? Tiền của bố mẹ mày làm ra à?-Con sẽ nuôi cô ấy bằng chính tiền của mình làm ra!-Haha. Con ơi là con. Mày có suy nghĩ ngây thơ quá!-Con không nói đùa. Bố hãy cho con vé đi nước ngoài. 5 năm nữa con sẽ cho bố thấy những gì con làm được. Đến lúc đấy bố không còn quyền cấm đoán gì nữa.-Được thôi! Nhưng bố chỉ cho mày vé đi nước ngoài, và đăng kí học cho mày.Không có bất kỳ khoản tiền trợ cấp nào cả. Tự nuôi sống bản thân được chứ?-Dạ!****Những ngày đầu ở nước ngoài. Ngoài lúc lên lớp, giờ ra về, Moo phải tự tìm chỗ ngủ, tìm đồ ăn qua ngày. Từ một cậu công tử, chân tay mịn màng, cậu phải đi làm thêm khắp nơi, bất chấp bị người ta chửi mắng, xua đuổi như tên ăn mày. Có khi mệt mỏi đến phát điên, muốn òa khóc như đứa trẻ, muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ đến nó, cậu lại có động lực để tiếp tục cố gắn