Thằng Quỷ Nhỏ – Nguyễn Nhật Ánh

Thằng Quỷ Nhỏ – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322710

Bình chọn: 7.00/10/271 lượt.

ỳnh thì thầm với chính mình. Đôi khi anh tưởng như anh đang bày tỏ nỗi lòng u uẩn của mình với Nga và Nga đang ngồi trước mặt vừa chăm chú nghe anh vừa mỉm cười dịu dàng và thông cảm.– Trăm sự cũng tại cuốn tập chết tiệt kia mà ra!Bất giác, Quỳnh buông lời nguyền rủa. Chính cuốn tập đó là nguyên nhân của mọi tai họa. Sau khi đọc được những vần thơ đẫm nhớ thương trong đó, thái độ của Nga đối với Quỳnh lập tức thay đổi. Mà mình thì đâu có muốn vậy. Mình đâu có muốn Nga biết rõ tình cảm của mình làm chi. Quỳnh phiền muộn nhủ thầm.Những ngày sau đó đối với Quỳnh là những ngày rất đỗi nặng nề. Năm học sắp kết thúc mà người bạn gái duy nhất của anh chừng như mỗi ngày mỗi vuột khỏi cuộc đời anh. Mà trái tim anh thì mỏng mảnh như tơ trời, đâu có níu giữ được ai. Nga chỉ khẽ vùng vẫy, nó đã đứt tung.Mà Nga thì cứ “vùng vẫy” hoài. Nga chẳng thèm nhìn anh. Nga chẳng trò chuyện với anh như trước. Và cứ h- chuông reo báo giờ chơi thì Nga vội vàng bỏ ra khỏi lớp.Mỗi lần như vậy, Quỳnh chỉ còn cách ngồi đưa mắt nhìn theo. Vẻ thẫn thờ của Quỳnh khiến tụi bạn ưa chọc phá đâm chán. Chẳng đứa nào thèm trêu ghẹo anh nữa. Hai vành tai của Quỳnh dạo này cũng “hỏng” rồi. Chúng bị “trục trặc” một bộ phận nào đó, bạn bè điều khiển chẳng như ý muốn nữa. Biểu chúng vẫy, hứng thì chúng nhúc nhích, không hứng thì chúng nằm trơ, y như xe chết máy, chán ơi là chán! Vài lần như vậy, tụi bạn lảng hết.Một hôm, Luận bước lại ngồi xuống bên Quỳnh, tò mò:– Làm gì mà mấy bữa nay mày buồn xo vậy ?Quỳnh chối:– Tao có buồn gì đâu!– Đừng xạo mày! Dòm mặt mày là tao biết liền!Nghe Luận nói vậy, biết không thể chối được, Quỳnh ngồi im. Luận lại hỏi:– Mày buồn nhỏ Nga phải không ?Quỳnh giật thót:– Đâu có.Luận tặc lưỡi:– Mày chỉ giỏi chối! Tao biết mày buồn nhỏ Nga.Quỳnh lại làm thinh. Anh khụt khịt mũi thay cho câu trả lời.– Mày với nhỏ Nga lúc này không chơi với nhau nữa phải không ? – Luận lại lên tiếng.Quỳnh lặng lẽ gật đầu.Luận thắc mắc:– Sao vậy ?– Ai biết! – Quỳnh lại nói dối.Luận ngẫm nghĩ một hồi rồi lại chép miệng:– Chắc là tại tao.Quỳnh lắc đầu:– Không phải tại mày đâu! Lúc này mày đâu có trêu tụi tao nữa!– Chính vì vậy mà nhỏ Nga mới nghỉ chơi với mày. Chứ hồi tao còn chọc mày, nhỏ Nga bênh mày ra mặt. Tao càng chọc, hai đứa mày càng “sát cánh” bên nhau.Lối lập luận của Luận khiến Quỳnh tức cười. Nhưng anh không cười nổi. Luận lại nói:– Vậy ngày mai tao bắt đầu chọc lại nghen ?– Thôi, thôi! – Quỳnh vội vã xua tay – Mày đừng có giở trò đó ra nữa!Luận cười hì hì:– Mày không muốn thì thôi! Nhưng tao phải làm gì để giúp mày chứ!– Tao chẳng cần.– Chẳng cần thì tao đi à!– Ừ, mày đi đi!Luận đi thật. Nó bỏ ra ngoài hành lang. Dòm qua cửa sổ, thấy Quỳnh ngồi ủ rũ, Luận lắc đầu. Nó chẳng hiểu sao bạn gái bạn trai chơi với nhau thế nào cũng có hồi xích mích. Luận thì Luận chẳng thèm chơi với bọn con gái. Luận chỉ thích chọc cho tụi nó giãy nảy lên thôi.Cả Hạnh cũng băn khoăn về thái độ của Nga đối với Quỳnh. Trong một lần cặp kè với nhau ngoài sân, Hạnh hỏi Nga:– Lúc này sao Nga cứ ra ngoài chơi hoài vậy ?– Thì giờ chơi, phải ra chơi chứ!Hạnh “xì” một tiếng:– Lúc trước đâu có vậy. Lúc trước Nga cứ ở hoài trong lớp.Nga ậm ừ:– Thì hồi trước khác, bây giờ khác.– Khác sao ?Hạnh hỏi cắc cớ làm Nga không trả lời được. Nga ấp úng rồi nhăn nhó đáp:– Thì khác chứ khác sao!Hạnh liếc Nga:– Khác là bây giờ Nga “nghỉ chơi” với Quỳnh chứ gì ?Túng thế, Nga phải gật đầu.– Có chuyện gì vậy ? – Hạnh hỏi dò.– Chẳng có chuyện gì cả. Hết thích thì nghỉ chơi vậy thôi.Vừa nói, Nga vừa ngó lơ chỗ khác.Đột nhiên Hạnh khịt mũi:– Nga giấu Hạnh đó thôi. Nhưng Hạnh biết hết rồi.Nga quay lại, thấp thỏm:– Hạnh biết gì ?Hạnh nheo mắt tinh nghịch:– Hạnh biết tại sao Nga nghỉ chơi với Quỳnh! – Rồi Hạnh kéo dài giọng – Bởi vì gần đây Nga đi chơi với Khải.Nga hoảng hồn:– Ai nói với Hạnh vậy ?Hạnh chun mũi:– Cần gì ai nói. Chính mắt Hạnh trông thấy đàng hoàng. Hạnh thấy Nga với Khải đi xem phim. Bữa đó Hạnh cũng đi xem phim mà.Hóa ra là vậy! Nga than thầm và tìm cách chống chế:– Hôm đó có cả chị Ngàn đi nữa.Hạnh gật đầu:– Ừ, Hạnh cũng thấy cả chị Ngàn. Nhưng chị Ngàn ngồi ngoài rìa. Còn Nga và Khải ngồi kế nhau.Những chi tiết Hạnh nêu khiến Nga giật bắn người. Nga rủa thầm: nhỏ Hạnh này quỉ quái thật! Chắc là bữa đó Hạnh ngồi phía sau mà mình không biết! Hú vía, may mà mình và Khải chẳng có gì!– Phải vậy không ? – Hạnh cất lời, cắt đứt dòng suy nghĩ của Nga.Nga hỏi lại, giọng cảnh giác:– Phải chuyện gì ?– Phải đó là lý do Nga nghỉ chơi với Quỳnh ?Nga lắc đầu:– Không phải vậy đâu. Hạnh hiểu lầm rồi. Giữa Nga và Khải chẳng có gì hết. Chỉ là bạn thôi.Hạnh vẫn chưa hết thắc mắc:– Bạn sao… thân quá vậy ?Nga thở dài:– Nga đâu có thân với Khải. Nhưng vì Khải hay qua nhà chơi với chị Ngàn, hai người đi xem phim, rủ Nga đi theo cho vui vậy thôi.– Té ra là vậy!Hạnh gật gù. Bây giờ thì Hạnh tin lời Nga. Khi nói câu đó, vẻ mặt của Nga toát ra sự thành thật, thậm chí nó còn có vẻ buồn buồn. Nhưng nếu không phải vì Khải thì vì lý do gì Nga không thèm nhìn mặt Quỳnh nữa ? Hạnh lặng lẽ đi bên Nga, tron


Old school Easter eggs.