Duck hunt
Thập Vạn Đại Sơn Vương

Thập Vạn Đại Sơn Vương

Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327543

Bình chọn: 7.5.00/10/754 lượt.

bị chặt tung.

Chúa H mông dí gươm vào mép rương, hất mạnh. Ánh vàng, bạc lóa đang lấp lánh dưới ánh đèn khuya, đầy hai rương bạc, hai hộp vàng. Chúa H mông lấy rnũi gươm đảo những đồng bạc “xòe” đoạn khẽ phất mũi gươm mấy cái. Mấy vệ binh cúi đầu lui khỏi phòng.

Chúa H mông gõ nhẹ lưỡi gươm vào mép rương, nhìn hai chàng tuổi trẻ:

– Nhị vị thấy thế nào? Liệu đã phải giá chưa?

Hai chàng “loạn tướng” đưa mắt nhìn nhau. Khách Giang Hồ mỉm cười:

– Kể cũng hơi cao giá đó! Chính phủ Bảo hộ Đông Dương cũng…

biết điều lắm…

– Và cũng biết lợi dụng tình thế, chọn mặt gửi vàng rất… nhằm nơi, thưa ngài!

Vẫn điềm nhiên trước giọng mỉa mai chua chát của “loạn tướng”.

Voòng Chí Sinh lấy gươm tra vào vỏ, gật gù, khó hiểu:

– Nhị vị tiên sinh khiêm tốn lắm, thực ra, thủ cấp nhị vị tiên sinh còn đáng giá gấp trăm lần như thế. Nếu vào địa vị nhà nước Voòng sẽ đánh giá cao bằng cả

– Nhưng… Chính phủ bảo hộ Đông Dương đã lầm lớn, tới ngày nay vẫn chưa hiểu óc Voòng. Voòng này đâu vì chút vật mọn, để tự sát dễ dàng, vít hết sinh lộ trên mảnh đất này. Nhất là lại mua đầu kẻ mà Voòng ái mộ! Hà hà!

Chúa H mông cất tiếng cười vang, đoạn quay về nẻo góc phòng, lớn tiếng:

– Thuốc bay!

Nhìn hai chàng, chúa H mông nghiêm hẳn mặt, hạ giọng:

– Nhưng… thượng sách là dùng kế hoãn binh. Tôi sẽ kéo dài kỳ hạn, đến lúc nhị vị tiên sinh “bí mật” rời Hoàng Su Phì!

Thấy nét thành thực hiện rõ trên mặt ông vua núi, Đại Sơn Vương từ tốn:

– Xin thâm cảm tình tri ngộ, ngài đã tính kế vẹn toàn chọ..

– Nếu không được ngài rộng lượng, để Chí Plan cô nương đem quân giải vây đêm nào tại lưng đèo tuyệt lộ, chúng tôi đã lâm thế cùng nơi hãm địa rồi, ân tri ngộ biết lấy gì đền đáp?

Vua H mông lắc đầu:

– Có chi đâu! Tôi chỉ muốn giữ tròn đạo nghĩa “Tam hoà” không thể để quý khách nào lâm nguy vì xuất đầu lộ diện nơi dải đất hẻo lánh này!

Dọc tẩu lại bắt đầu chạy tới. Hai chàng tuổi trẻ lại nằm đối diện vua H mông nghe tiếng thuốc phiện Su Phì réo trong lọ sành tinh luyện. Chợt từ xa nghe vẳng tiếng reo hò, lớp lớp. Họ Voòng hơi nheo mắt lắng tai, rồi lại tiếp tục kéo.

Những tiếng reo hò lại nổi lên vang dội, lần này nghe gần hẳn, tiếp theo, nhiều tiếng súng đì đẹt canh khuya. Chúa H mông liền giật luôn sợi dây sau lưng. Vệ binh hiện ra ngay.

– Ngoài kia sao huyên náo thế?

– Bẩm Chúạ.. đã tới giờ thi bắn! Mỗi cánh quân đóng ngoài biên, đều gửi vào một tiểu đội!

– À nhỉ! Ta cũng quên khuấy mất! Thôi cho lui!

Chúa H mông lại đỡ lấy dọc tẩu kéo liên hồi. Hai chàng “loạn tướng” nằm im nghe thuốc reo. Ngoài kia gió đêm vẫn chạy rào cành lá vòng dinh, mang tới phòng khuya những tiếng súng mơ hồ, lúc lúc lại đột khởi giữa tiếng nước đổ triền miên đơn điệu, chìm nổi trong đêm rừng.

Khói “moóc phin” thượng hạng Hoàng Su Phì đã hoàn toàn thấm vào não tủy, chàng tướng Thập Vạn Đại Sơn lim dim mắt, nằm nghĩ vẩn vơ, đang tưởng tới đám thủ hạ miền hùng cứ Hoa Nam, lại sực nghĩ tới thái độ quá bất ngờ của Phượng Kiềụ.. ý nghĩ nhảy lung tung… chập chờn, không mạch lạc.

Giữa lúc cảm thấy hình hài như đang tan vụn ra, bềnh bồng quyện vào khói thuốc, chợt cửa phòng hé mở. Voòng Sềnh bước vào, tiến đến bên sập cung kính cúi đầu:

– Bẩm… Chúa Ba thỉnh Chúa ra xem võ trường, tướng khách biên thùy đã bắt đầu biểu diễn, so tài!

Vua H mông hơi cau mày:

– Sao? Khách tướng so tài? Mà ai đã khởi xướng việc đó?

– Bẩm, đệ tam công tử!

Vua, H mông dướn cao lông mày và sụp xuống, mắt nheo lại:

– Voòng Sám. À! Thế còn Voòng Dắt, Voòng Nhì đâu không bảo nó! Ta đã truyền, lần này quan khách xa gần lới dự hội đông, cấm chúng xướng xuất việc tướng khách đua tài mà!

– Bẩm, nhất, nhị công tử lúc đó còn bận việc quân chưa ra. Vả lại các tướng nhà nước vừa tiếp lời Tam công tử, thì phần đông tướng khách đã đồng thanh hưởng ứng rồi.

Chúa H mông, như chợt hiểu, đưa mắt nhìn Khách Giang hồ, Đại Sơn Vương, gật gù cười nửa miệng:

– Hừ! Bọn tướng Roux hiểm lắm! Định dùng quan khách loại nhau đây. Nhưng sao các khách sơn vương cũng mắc mưu dễ dàng thế?

Voòng Sềnh đưa mắt nhìn Chúa H mông, Khách Giang Hồ, và kín đáo liếc sang Đại Sơn Vương, như muốn nói gì, nhưng ngại sự có mặt của tướng Thập Vạn Đại Sơn, nên lưỡng lự mãị..

Chúa H mông nghiêm mặt bảo viên cận tướng:

– Ta không muốn có sự đổ máu trong ngày vui lễ của Hoàng Su Phì! Sềnh, ngươi ra cho các công tử rõ! Ta sẽ ra sau.

Nhưng Voòng Sềnh vẫn chưa lui. Khách Giang Hồ liền khẽ đưa mắt cho Sềnh, đoạn theo ra.

– Thưa, quan tướng nhà nước xem chừng muốn bầy trò diễn võ để mưu hại Đại Sơn Vương đường đường. Nhiều kẻ đang lớn tiếng khiêu khích, có lẽ họ đã rõ Đại Sơn Vương chưa khỏi bệnh, tay chân còn rã rời, yếu mệt, nên nhất định lợi dụng cơ hội đến cùng. Nữ Chúa Chí Plan tôi cùng Nguyệt Tú cô nương có dặn tướng quân cố cầm Đại Sơn Vương lại, chớ để người ra, chắc không nhịn được trước lời khiêu khích ngạo mạn của bọn họ. Nhị vị cô nương ở ngoài đó sẽ tùy cơ liệu định, tướng quân cứ an tâm!

Thấy người bạn ngang tàng đã chìm mình trong vòng cảm giác “moóc phin”, Khách Giang Hồ liền lẳng lặng đứng lên, vẫy mấy cô thô