Polly po-cket
Thật ra em không vui

Thật ra em không vui

Tác giả: Gia_Min

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322670

Bình chọn: 8.5.00/10/267 lượt.

chị đi gấp quá thôi.Cô có cảm giác bị lạc lõng, mẹ và chị, kể cả ba đều không quan tâm tới cô. Nhưng thật sự, cô không biết rằng sau lưng nó còn nhiều uẩn khúc.– Mẹ con đi nữa không?– Mẹ… mẹ. Mẹ sẽ đưa con qua Úc ở với ngoại.– Úc? Vậy mẹ còn đi nữa?– Mẹ còn công việc con à.– Vậy mẹ cứ đi. Con ở nhà không sao.– Không được, lỡ con như ngày hôm nay nữa thì sao.– Con không sao đâu. Con tự chăm sóc bản thân mình được. Có gì con kêu Nhã Thiên được mà. Còn 1 năm nữa. Chả lẽ mẹ bắt con không có kí ức tuổi học trò vào những năm cuối cấp này sao?– Nhưng mẹ không yên tâm.– Mẹ, mẹ quên con là ai à? Con là Trần Mạc Danh, cô gái mạnh mẽ nhất trong lòng của ba.– Mẹ sẽ thường xuyên về thăm con.Bà cười, bà cười vì hạnh phúc, bà đã ép cuộc đời của Thúy Như vậy là đủ, đứa con gái đầu lòng nhu mì ấy.1 tuần liền, Mạc Danh mất tích không lý do sau cái ngày ấy. Tin đồn giờ cũng bớt phần nào, trong trường chỉ có một người duy nhất biết Mạc Danh ở đâu chính là GVCN nhưng vì yêu cầu của gia đình nên bà không nói ra.Trong suốt 1 tuần, Hiểu Minh không gặp được cô, ruột gan anh như bốc hỏa, cồn cào không chịu được. Đến nhà thì thấy nhà khóa trái cửa, điện thoại thì tắt máy. Chả lẽ cái cô nhóc này cứ làm anh lo lắng lên mới chịu được à._oOo_Không hiểu sao, không gặp được Hiểu Minh, Mạc Danh cũng thấy phần khó chịu, cô đã được về nhà. Sức khỏe cô cũng đã dần được ổn định khi có bàn tay chăm sóc của mẹ cô.Một buổi tối đẹp trời, cô khoác áo và đi ra ngoài. Đã lâu cô không được hít thở không khí này. Dạo bước về hướng công viên gần nhà cô, cô cảm thấy có chút rạo rực như sắp có chuyện gì xảy ra. Nhẹ nhàng bước vào, đứng nhìn chỗ mà cô đã nhìn thấy Hiểu Minh tay ôm một đứa con gái khác.– Thì ra em ở đây?Nghe tiếng nói có vẻ quen, cô quay người lại. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy và giọng nói ấy, cô vội quay lưng lại và bỏ đi.– Này cô gái.Cô dừng bước, nhưng không quay lưng lại.– Cô gái đi đâu suốt 1 tuần liền thế?– Không phải chuyện của anh.– Cô gái còn giận à?– Xin lỗi, tôi về trước.– Này cô gái, người đừng đi vội. Vì tôi lỡ thương cô mất rồi.Đứng im vì 1 câu nói, cô bất động. Gió thu đông xào xạc nhẹ nhàng thổi qua, làm rối cả tóc cô. Còn anh, nhẹ nhàng đứng nhét tay vào túi áo khoác. Thong dong nhìn cô bằng ánh mắt nhẹ nhàng, 1 tuần liền không thấy cô, và anh đã biết. Cô gái nhỏ này như thế nào trong trái tim anh? TÔI THÍCH EM TỪ LÚC NÀO NHỈ?Gió thu đông thổi nhẹ, Mạc Danh đứng trầm ngâm, cô không dám tin những lời anh nói là sự thật.– Đừng giỡn nữa. – Cô nhẹ nhàng nói –– Không, tôi không giỡn. Tôi chưa bao giờ nói thích anh hoặc yêu ai, em là người đâu tiên.Hiểu Minh đi gần tới cô, quàng tay qua cổ cô và ôm nhẹ cô,– Thật sự, bên em tôi thật sự ấm.– Anh…– Em có thể cảm nhận, trái tim tôi đang đập nhanh đúng không? Vì em đấy.Anh ôm cô một cách nhẹ nhàng, mặc dù cô không quay lại nhìn anh. Nhưng cô có thể cảm nhận được những hơi ấm của anh, một hơi ấm mang đầy chất nhẹ nhàng và nam tính của một nam sinh 11._oOo_Thật không hiểu sao, cô không thể mở miệng từ chối tình cảm của anh, cảm giác nhẹ nhàng khi cô ở bên anh điều đó làm cho cô thấy vui mặc dù gia cảnh 2 người hoàn toàn khác nhau.* Tínhh… Bạn có tin nhắn, bạn có tin nhắn * Mạc Danh mở điện thoại, khóe miệng cô nhỏem cười vì hạnh phúc.” Này, sao đỏ Mạc Danh, nhớ đi ngủ sớm nhé, mai đi học. Mai nhớ đứng trước cổng trường chờ tui”Trái tim đập rộn ràng vì hạnh phúc, cô không hiểu sao cô thích anh từ lúc nào, mặc dù cho anh luôn chọc phá và gây rắc rối cho cô. Mặt thì cười, nhưng tay lại nhắn lại theo kiểu ” đanh đá “.” Không, tôi không chờ anh. ”” Đừng cứng đầu nữa, mai không chờ thì đễ tui và thẳng lớp .”” Ấy đừng, tôi chờ mà. Nhưng anh đừng làm quá lên, tôi vẫn còn muốn học ở cái trường đó. ”” Em sợ? ”” Tất nhiên, một lần với tôi là quá đủ ”” Được rồi, anh sẽ cận thận không gây rắc rối cho em nữa đâu. ”” Tốt. ”” Bây giờ thì khóa màn hình điện thoại, tắt đèn đi ngủ mau. ”” Ừ, đi ngủ . ”” Nhớ đấy, không ngủ biết tay tui. Ngủ ngon nhe. ”Cô ôm chiếc điện thoại trên tay, người thì nhảy đần đật vì sung sướng. Không ngờ, khi con người ta thích một ai đó cảm giác hạnh phúc vậy sao, đối với cô, hạnh phúc chỉ là vậy, chỉ vài tin nhắn quan tâm là đủ.Buổi sáng của một ngày đông, sương mù trắng khắp cả đoạn đường cô đi học. Quấn trong người một chiếc áo dày xộp mà cô vẫn thấy lạnh, đứng trường cổng trường tay run run chờ một người nào đó.– Hù.– Anh làm tôi giật mình đấy. – Cô nhăn –– Lạnh không?– Lạnh, bắt tôi đứng đây làm gì?– Đây, cho em.Hiểu Minh đưa cho cô một chiếc túi nhỏ.– Đồ ăn sáng.– Cần gì phải vậy?– Đừng nói nhiều, cầm đi, bà giúp việc đã phải làm cho em đấy.– Thật là… – Cô chu mỏ giận dỗi –– Vào cùng đi.– Không, vào trước đi.– Ừ, vào đây. Nhớ vào liền nhé, lạnh đấy.Hiểu Minh rời đi, Mạc Danh nhìn theo bóng anh. Thật sự, con người anh toát lên vẻ đẹp của một công tử nhà giàu, làm bao nhiêu nữ sinh phải mê mệt con người ấy. Rồi cô chợt nghĩ về bản thân mình: ” Mình đang là gì của anh ấy? ” Mạc Danh chưa bao giờ thương ai, cũng chưa bao giờ nghĩ là có ai đó thương mình. Bỗng có một người xuất hiện