Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thất tịch không mưa

Thất tịch không mưa

Tác giả: Lâu Vũ Tình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323541

Bình chọn: 10.00/10/354 lượt.

, vì họ đại diện cho cuộc sống 6 năm của anh trai, bên họ, cô có thể hiểu từng chút những năm đó của anh, cảm giác như tiến gần thêm một bước lớn, bù cho khoảng không 6 năm.

Cô sẽ từng chút từng ít từ từ tìm lại những ngày tháng bọn họ đã mất, cô tin chỉ cần cô đủ cố gắng, có thể tìm lại được thời gian trước đây, bao gồm người anh trai cô thương nhớ nhất trong ký ức, cùng với – sự qua lại của hai trái tim hiểu nhau.

Năm đó, Thẩm Hàn Vũ tốt nghiệp, đồng thời suôn sẻ thi lấy bằng bác sỹ, còn cô cũng không phụ hy vọng cuả mọi người, thi đỗ đại học như ý nguyện, đỗ khoa mỹ thuật như cô hằng mong.

Anh nói không sai.

Từ nhỏ cô đã hứng thú với hội họa, khi chưa hiểu chuyện, không an phận viết nguệch ngoạc linh tinh lên vở bài tập của anh, hại anh phải viết lại mấy lần, lại giơ nụ cười vô tội đầy nước miếng ra vẻ không chịu, sau này hiểu chuyện rồi, người khác dùng chữ viết nhật ký, cô lại dùng tranh ghi lại tâm tình.

Sự kiên trì của anh làm tròn ước mơ của cô.

Nhưng cô cũng có sự kiên trì của mình, khi trở thành sinh viên đại học, cô cũng tuyên bố một cách hào hùng: Cô muốn tự mình làm thêm kiếm tiền trả học phí!Cuộc sống như vậy rất phong phú, tĩnh lặng, cô thậm chí còn hy vọng, có thể cùng anh nương tựa lẫn nhau cả đời, không có sóng to gió lớn, bình thường, thành thật, như vậy chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc?Buổi tối gần 11h trước khi ngủ, cô vào bếp rót nước, thấy cửa phòng vẫn sáng đèn, cô gõ hai cái, thò đầu vào [Anh, còn bận à?'>Thẩm Hàn Vũ vùi đầu vào trước bàn máy tính, mười ngón đang bận gõ trên bàn phím, liếc cô nửa giây, mắt lại dán vào màn hình.

[Vào đi!'>Cô bước vào, ngồi xếp bằng trên giường, nghiêng đầu thưởng thức khuôn mặt nghiêng nghiêng đang chú tâm làm việc của anh, nhưng vẫn không quên hỏi: [Em ở đây có quấy rầy đến anh không?'>[Không.

'> Vừa trả lời, ngón tay vừa gõ ra một chuỗi tiếng Anh cô hoàn toàn không hiểu.

Hôm nay tham dự một ca phẫu thuật thay tim, do ba vị bác sỹ hợp tác cầm dao, hai vị kia đều là bác sỹ uy tín của bệnh viện, nhưng không ngờ ca phẫu thuật lớn, quan trọng như vậy, lý lịch còn mờ nhạt như anh cũng là một trong số đó, cơ hội hiếm có để tiếp thu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, đến anh cũng được ưu ái mà lo sợ.

Ý bồi dưỡng trong đó quá rõ ràng, các bác sỹ cùng thời kỳ thầm ngưỡng mộ lại ghen tị, nói tiền đồ của anh rất tốt.

Thể xác rất mệt, nhưng tâm hồn lại rất sung sức, anh phụ trách viết báo cáo hoàn chỉnh quá trình phẫu thuật và nhận xét, anh tự tin giao ra một bản báo cáo xuất sắc hết mức.

[Anh, em có việc nói với anh, được không?'>[Em nói đi.

'>[Anh Tề?'> Anh dừng tay, nghiêng nửa người lại, [Hai người khi nào thân đến vậy rồi?'>Thẩm Thiên Tình mím môi cười nhẹ.

[Anh ấy nói [Ca ngô ca dĩ cập nhân chi ca'>* (Bắt Thẩm Hàn Vũ ho nhẹ:[Thằng cha này!'> Đến điều này cũng định lợi dụng để được lợi.

[Anh ấy nói đang mùa hoa trên núi Dương Minh, hẹn em đi chơi, em có thể đi không?'>Thẩm Hàn Vũ suy nghĩ một chút.

[Nhớ mang thêm áo khoác, trên núi sẽ lạnh.

'>[Vậy anh có muốn đi cùng không?'>Anh quay đầu nhìn báo cáo viết được một nửa, tiếp tục vùi đầu chăm chỉ.

[Chắc không còn cách nào, thứ hai này phải làm xong báo cáo, em đi đi, bản thân cẩn thận an toàn.

'>Không thể tranh thủ thêm chút thời gian đưa cô ra ngoài chơi, khiến anh càng cảm thấy day dứt, có người đưa cô ấy đi, không phải ở nhà buồn chán cả ngày, anh thực sự tán thành, con người Tề Quang Ngạn chỉ thích đòi quyền lợi bằng miệng thôi, nhân cách vẫn còn, nhờ anh ta chăm sóc Tình, anh cũng rất yên tâm.

Bọn họ chắc có thể coi là cùng loại người, khi đối diện với tình cảm, tâm hồn bất an, nhưng chưa bao giờ dồn hết tâm sức để chơi đùa với phụ nữ, coi nhẹ tình yêu, bọn họ chỉ là không dừng lại được mà thôi.

Thẩm Thiên Tình nằm bò lên giường anh, nhìn anh, trăm lần nhìn không chán.

[Tối nay em có thể ngủ ở đây không?'> Cô thích nhìn dáng vẻ làm việc của anh, biểu hiện nghiêm túc rất đẹp.

[Đèn sáng quá, em sẽ khó ngủ.

'>[Không đâu!'> Cô trề môi phản đối.

Anh suy nghĩ một chút.

[Cho chân vào trong, đắp chăn lên, cảm anh không quan tâm đến em đâu.

'>Cô không thu đôi chân đong đưa, mà nhảy xuống giường, ôm chặt cổ anh ra sức hôn một cái.

[Cám ơn anh trai!'> Sau đó vui vẻ nhảy vào trong chăn, mãn nguyện nhắm mắt, không chú ý Thẩm Hàn Vũ đực mặt tại chỗ.

Tay trái xoa nhẹ lên dấu ấn bên má, nụ hôn bất ngờ chấn động tê liệt tất cả suy nghĩ trong đầu anh—Tề Quang Ngạn và Thiên Tình càng ngày càng gần gũi, gần tới mức cuối cùng cô hoàn toàn đối xử với cậu ấy như người nhà, những điều này hoàn toàn là bộc phát.

Nhận ra điều đó vào 1 tháng trước khi Thẩm Hàn Vũ sắp kết thúc cuộc đời thực tập.

Hôm đó, anh nhận được điện thoại của Tề Quang Ngạn—[Hàn Vũ, ngày mai tôi muốn hẹn Tiểu Tình ra ngoài.

'>[Đi hỏi Tình có muốn đi không chứ, cậu nói cho tôi biết làm gì?'> Anh trả lời, thấy khó hiểu, thằng cha này có nhầm đối tượng không?[Tôi cũng biết phải hỏi cô ấy, nhưng mỗi lần hẹn cô ấy, mười lần thì có chín lần rưỡi cô ấy trả lời: [Em phải về hỏi anh trai em.

'> Cậu không gật đầu, cô ấy nào dám nói được? Tiểu Tình co